Trở về nhà lúc nào cũng thoải mái nhất.
Cô ngã lên ghế.
Anh ngồi xuống bên cạnh, tháo giày trên chân cô ra.
Cô lè lưỡi... Mình quên không cởi giày rồi.
"Cũng tại anh đó."
"Hum?"
Anh nhướn mày.
"Tại anh chiều em riết nên mới như vậy.
Anh nở nụ cười.
"Ùm!"
Dư Nguyệt ngồi dậy, vòng tay ôm lấy anh.
"Thừa Trạch! Chỉ có anh là tốt, tốt, tốt nhất."
"Nịnh bợ"
"Em nói thật mà"
Kể từ lúc sống cùng anh dường như tất cả sự yêu chiều, ấm áp nhất cô đều
cảm nhận được.
Anh xoa xoa mái tóc cô.
"Nghỉ ngơi một chút. Chắc là em đói rồi."
Dư Nguyệt gật đầu. Đúng là có chút đói thật.
Anh đứng dậy đi vào trong phòng bếp.
Cô vẫn cứ cho rằng như mọi lần nên không để ý nhiều.
Cô mở tivi lên xem.
Lại ngay vào lúc đám cưới diễn ra. Chú rể và cô dâu trao nhẫn cho nhau.
Lúc này, cô nhìn vào trong bếp khi ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức bay ra. Cô lẩm bẩm.
"Ủa, nãy giờ mình chưa nghe tiếng chuông cửa mà."
Tò mò, cô bước xuống.
Khóe môi công lên khi thấy đôi dép bông. Chồng mình đúng là quá chu đáo
rồi. Mình sắp thành con sâu lười mất thôi.
Mang dép bông bước về phía phòng bếp.
Mắt cô mở to... Sau đó nhẹ nhàng bước về phía anh.
Cô ôm lấy anh từ phía sau. Mặt áp vào lưng anh.
"Lúc trước em nghe anh nói mình không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gia-anh-lai-lua-em/3724607/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.