Dư Nguyệt cũng ngơ ngác nhìn cảnh tượng này. Sao có cảm giác những người
này rất cung kính anh vậy. Và từ đâu họ xuất hiện.
"Vậy tôi cho ông biết cảm giác bị đánh gãy chân là thế nào."
"Mày nói cái gì hả. Tên què như mày mà cũng dám hù doạ tao hả"
Ông ta nghiến răng nghiến lợi.
Anh vỗ vỗ nhẹ vào tay cô.
Dư Nguyệt cũng không hiểu ý anh cho lắm nhưng ở cạnh anh cô luôn có cảm giác an toàn. Một cảm giác ỷ lại vô điều kiện.
Anh thản nhiên bước tới.
." Dư Trấn. Càng đến gần có vẻ sự thấp bé của ông càng rõ ràng hơn.
Tuy nhiên với một người thô bạo như ông ta tuyệt nhiên không thừa nhận mình đang sợ.
Cổ Thừa Trạch đẩy nhẹ gọng kính.
Trần Ngọc Mai liền giữ ông ta lại rồi nói gì đó.
Ông ta khựng lại gật gật đầu.
"Mày trở về nhà ngay cho tao. Ở bên ngoài lôi lôi kéo kéo đàn ông còn ra thể thống gì nữa."
Dư Nguyệt lắc đầu.
"Mày..."
Ông ta lao thẳng đến.
"Cẩn thận!"
Dư Nguyệt giật mình.
Nhưng cổ tay ông ta bị giữ chặt, tay còn lại anh ôm cô trong lồng ngực như sợ cô nhìn thấy vậy.
Anh nhếch môi, nụ cười lạnh lẽo.
"Tôi cho ông nếm trải cảm giác đó là thế nào. Không phải ai cũng có thể tùy tiện khua tay múa chân trước mặt tôi."
Anh buông tay.
"A..."
Ông ta ngã xuống thét lên.
Anh hất chân, chiếc gậy gỗ văng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gia-anh-lai-lua-em/3725711/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.