Bữa tiệc sang trọng ở thành phố B mà họ nói chính là đưa Lam Thiên vào hoạt động. IL là hãng thời trang sẽ được xác nhập vào chuỗi hệ thống của Lam Thiên vì vậy liền chẳng xem ai ra gì. Nhưng họ chưa từng tìm hiểu vị Cố gia Giang Thành ghét nhất chính là thái độ đó. Anh có rất nhiều, rất nhiều tiền nhưng không bao giờ xem thường bất kỳ ai. Cái anh xem thường chính là nhân cách của những kẻ có một chút mùi tiền đều thay đổi.
Nhìn cách một tập đoàn SEE đầy mùi tiền nhưng chưa bao giờ tỏ thái độ với khách hàng. Dù họ không có tiền nhưng bước vào SEE đều được đối xử bình đẳng.
Đó là quy định, chỉ cần làm trái thì không có cơ hội lần thứ hai.
Dư Nguyệt tâm trạng đã ổn định hơn rất nhiều. Chỉ có một đều cô luôn rất muốn biết. Gia đình của anh như thế nào? Tại sao, cô chưa bao giờ nghe anh nhắc đến dù chỉ một lần. Duy nhất chỉ có mẹ.
Cơn gió nhè nhẹ thổi qua, một cảm giác yên bình.
"Thừa Trạch! Anh có thể nói về mẹ cho em nghe được không?"
Cố Thừa Trạch xoa xoa má cô.
"Để lúc khác được không?"
Dư Nguyệt gật đầu. Rõ ràng khi nhắc đến mẹ, ánh mắt anh có chút buồn. Vì vậy, cô không muốn làm khó anh.
Hình ảnh hai người lại lọt vào mắt của người trong chiếc ôtô vừa lướt qua.
"Đó là Dư Nguyệt. Hóa ra, nó trốn ở đây"
Trần Ngọc Mai lên tiếng.
Thấy Dư Trấn im lặng liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gia-anh-lai-lua-em/3724606/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.