Bất ngờ hơn hết tên sát thủ hoàn toàn đứng yên. Khẩu súng cũng rơi xuống.
Dư Nguyệt có cảm giác mình vừa nghe âm thanh gì đó nhưng là phát ra từ đâu.
"Anh có nghe gì không?"
Anh lắc đầu.
"Nếu đã đến đây rồi, anh đưa em đi xem một vòng."
"Có ổn không lỡ bị phát hiện thì thế nào."
"Anh biết lối vào. Tuyệt đối không ai nhìn thấy."
Dù có nhìn thấy họ cũng không dám lên tiếng.
Dư Nguyệt cũng thật sự rất tò mò về tòa nhà nối tiếng này. Cô gật đầu.
Lúc của thang máy chuyên dụng khép lại.
Người đàn ông ngã xuống nền gạch.
Một tên sát thủ lại nằm trong tầm ngắm của một tay súng bắn tỉa khác.
Người đàn ông mặc áo đen bước ra kéo mũ lưỡi trai xuống thấp một chút. Anh ta hơi khụy xuống lấy điện thoại ra đoạn tin nhắn vẫn đang được soạn thảo.
Anh ta đưa lên nói.
(Cố gia tránh được. Tuy nhiên đã bị thương.)
Sau đó, gọn gàng dẹp mớ hỗn độn đang trước mặt.
Mọi thứ sạch sẽ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
(..)
Cửa thang máy chuyên dụng mở ra.
Nơi hai người đến lại là tầng trên cùng của tòa nhà.
Dư Nguyệt mở to mắt nhìn khung cảnh mờ ảo trước mặt thật sự không tin vào mắt mình. Quá xa xỉ, hào nhoáng.
Lần đầu tiên, cô đặt chân đến nơi như vậy.
"Hay là chúng ta về đi. Nơi như vậy bị bắt là ở tù chắc."
Dư Nguyệt càng nhìn càng thấy sợ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gia-anh-lai-lua-em/3718554/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.