Dư Nguyệt không biết tại sao mình lại ngủ say như vậy. Lúc cô mở mắt ra, khóe môi cong lên bởi anh đang nằm bên cạnh. Quả thật hạnh phúc rất đơn giản mỗi sớm thức dậy đều nhìn thấy người mình yêu thương.
Cô hơi nhõm người dậy nhìn anh.
Anh khẽ mở mắt ra.
"Sao nhìn anh như vậy?"
"Chồng em đẹp trai thì em ngắm thôi."
Cô mỉm cười.
Anh đưa tay lên xoa xoa má cô.
"Không muốn tha cho em một chút nào."
"..." Dư Nguyệt.
Sau do moi hieu y.
"Anh đang bị thương đó. Đừng có suốt ngày cứ..."
Cầu sau giọng cô nhỏ lại có thể vì xấu hổ.
Anh kéo cô ngã vào người mình, áp lên môi cô.
Dư Nguyệt cũng không biết làm thế nào sợ làm trúng vào vết thương của anh.
"Anh chỉ hôn thôi, không làm gì cả."
Dư Nguyệt chặn bàn tay đang làm loạn sau lớp áo ngủ.
"Anh nói chỉ hôn."
Anh cười.
"Chỉ hôn thôi."
"Vậy này là gì?"
"Không cưỡng lại được."
"..." Dư Nguyệt.
Lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.
Dư Nguyệt giật mình nhận ra một điều. Nơi này là Giang Thành không phải thành B. Còn cả những chuyện xảy ra khiến cô hơi lo lắng.
Anh xoa xoa mặt cô.
"Thay quan ao, anh dua em di an."
"Nhưng... Quần áo em đã nói là..."
Cô bĩu môi.
"Đợi anh."
"..." Dư Nguyệt.
Anh bước ra ngoài.
(-..)
Cao Thái đứng ở cửa, trên tay là túi xách.
Tích! Cửa mở ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gia-anh-lai-lua-em/3718555/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.