Cố Thừa Trạch nhìn cô, vẫn kiên nhẫn trả lời.
"Không phải đều nằm trong giấy kết hôn à."
"..." Dư Nguyệt. Hoá ra, chỉ có mình là không biết gì hết. Khoang đã, sao tay anh ấy lại mềm ấm áp như vậy. Hoàn toàn không giống với người suốt ngày làm việc nặng nhọc. Nói thẳng ra, tay mình còn có chút khô ráp đây.
Cô rút tay lại.
Cửa mở ra.
Cô nhìn vào trong, giấu tay ra sau vờ như không nghĩ cái gì cả.
Nội thất bên trong và trang trí vô cùng đơn giản không giống với gia đình đông người.
"Anh ở đây với ai? Bao nhiêu người?"
"Hai người."
"Còn một người nữa đâu?"
"Bà xã tôi."
"Hả? Vậy..."
Nói đến đây, mặt cô đỏ ửng. Tay xoa xoa vào nhau không nói nữa.
"Không hỏi nữa à."
"Tôi, tôi... Tôi muốn đi rửa mặt."
"Tùy em!"
Dư Nguyệt nghe anh nói như vậy tất nhiên sẽ tìm nơi nào đó để lấy lại bình tĩnh. Nếu không kiểu này sớm muộn gì cũng bị anh làm cho xấu hổ đến chết mất.
Căn nhà không mấy lớn nên tìm nhà vệ sinh cũng không phải là khó.
Dư Nguyệt rút trong nhà vệ sinh. Cô nhìn gương mặt đỏ bừng của mình trong gương. Không biết cô đã tạt nước vào mặt bao giờ lần nhưng dường như cũng không có kết quả.
"Đúng là mình bị anh ta làm cho hỏng não rồi. Từ lúc nào lại hay xấu hổ như vậy."
[...]
Quả thật thời buổi bây giờ có tiền thì cuộc sống thảnh thơi rất nhiều.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gia-anh-lai-lua-em/3652541/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.