Anh đi về phía cô.
"Cậu là..."
Bà ta nhìn từ trên xuống dưới. Ăn mặc đơn giản nhưng cốt cách lại...
"Sao, sao anh biết tôi ở đây?"
Dư Nguyệt lắp bắp.
Anh không trả lời câu hỏi của cô.
"Vào trong thu xếp đồ. Chúng ta về nhà."
"Cái gì?"
Dư Nguyệt càng ngơ ngác khi nghe câu "chúng ta về nhà".
Anh lấy tiền mặt trong ví ra.
"Đủ không?"
Bà ta mắt sáng rỡ.
"Này là quá nhiều rồi."
Bà ta quay sang Dư Nguyệt cười.
"Cô gái, có bạn trai nhiều tiền như vậy sao không nói sớm."
Dư Nguyệt nhìn tiền trong tay bà ta rồi lại nhìn sang anh.
Cô đi đến lấy lại vài tờ.
"Bao nhiêu đây là đủ rồi."
"Hừ!"
Bà ta hậm hực bỏ đi.
Dư Nguyệt đi về phía anh, ngẩng đầu lên. Người gì mà cao chết đi được. Sao giờ cô mới để ý chứ.
"Anh đi làm ở công trường không dễ dàng gì. Đừng phung phí như vậy. Tiền tôi mượn anh tôi sẽ cố gắng trả lại."
Cô đưa tiền vừa lấy lại cho anh.
"Giữa chúng ta là gì?"
Cố Thừa Trạch rũ mắt xuống nhìn cô.
"..." Dư Nguyệt.
"Vừa lãnh chứng xong liền quên rồi à."
"Tôi..."
Vừa nghe câu này, dũng khí cô đã bay đi đâu mất rồi. Cô cúi đầu, mặt có chút nóng.
"Tôi không có quan điểm vợ chồng mỗi người một nơi. Tuy nhiên, cũng không bắt thực hiện nghĩa vụ ngay bây giờ. Có thể từ từ làm quen."
"..." Dư Nguyệt. Cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gia-anh-lai-lua-em/3652540/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.