Chương trước
Chương sau
Phòng khách của ngôi biệt thự thật sự rất ấn tượng về cả kích thước lẫn vẻ ngoài. Có hai cửa, một cửa từ ngoài vào, là lối Đường Mộc Nhi và mọi người vừa đi qua, một cửa khác dẫn ra hành lang. Dọc theo hành lang là các phòng, nơi mà Hứa Văn từng ở là phòng trong cùng bên trái, còn phòng của vợ chồng Hứa Khang ở phía trong cùng bên phải.

Cả ba cùng đi tới đó, Tạ Lâm làm người tiên phong mở cửa phòng bước vào. Đúng là sau khi Hứa Văn chết thì không ai vào căn phòng này, trận pháp để đoạt hồn Hứa Khang vẫn còn đó.

“Nguy hiểm thật, lỡ có tên trộm nào đột nhập vào rồi tiện tay thực hiện tiếp thì lại rắc rối.” Đường Mộc Nhi lên tiếng.

“Làm gì có ai lại rảnh rỗi như thế?” Vương Lân nói.

“Ai mà biết được, trên đời này nhiều loại người lắm.” Đường Mộc Nhi đáp.

Tạ Lâm nhìn thấy một cuốn sách để mở trên giường, anh tiến tới cầm nó trên tay, xem trang hiện tại rồi lên tiếng “Đây đúng không phải là trận pháp số 7, đúng là ông nội cô đã có sai lầm rồi.”

Tạ Lâm giở những trang sau để xem có cách giải trừ hay không. Đường Mộc Nhi tới nói “Để ra ngoài rồi chúng ta sẽ đọc, bây giờ rời khỏi đây nhanh, hồn ma của Hứa Văn có thể hiện hồn lên bất cứ lúc nào.”

Tạ Lâm thấy có lý liền cùng cô và Vương Lân rời khỏi phòng. Không ngờ đã quá muộn, trên hành lang, họ đã thấy một bóng ma đi tới.

“Các người là ai?” Hứa Văn nói.

“Chúng tôi đi lạc thôi, giờ chúng tôi đi ra ngay đây. Chúc anh một ngày tốt lành.” Đường Mộc Nhi tìm cách nói dối.



“Dối trá, người bình thường không thể nhìn thấy ta được, các người là thầy trừ ma giống lão già đó. Còn tên kia, ngươi định lấy cắp cuốn sách của ta? Và hồn ma kia nữa, việc gì mà ngươi lại đi cùng với thầy trừ ma chứ?” Hứa Văn nổi giận.

Đường Mộc Nhi nhận thấy kế hoạch A đã thất bại, đành phải chuyển sang kế hoạch B. Cô lên tiếng “Vương Lân, anh khống chế hắn được chứ?”

“Một hồn ma đơn giản như hắn thì dễ thôi.” Vương Lân nói, anh ta sử dụng bùa chú và niệm phép. Hứa Văn lập tức bất động, Tạ Lâm liền chạy tới đặt bốn lá bùa xung quanh hắn, Đường Mộc Nhi bắt đầu niệm chú để thanh tẩy Hứa Văn. Tuy nhiên, pháp lực của cô bị một loại kết giới chặn lại, không thể xâm nhập vào linh hồn của hắn.

“Đúng là không thể dùng cách này thanh tẩy hắn.” Đường Mộc Nhi nói.

“Vậy chúng ta phải làm sao đây?” Tạ Lâm hoang mang.

“Chạy thôi, bỏ Vương Lân lại.” Đường Mộc Nhi lập tức rời khỏi hành lang hết tốc lực. Tạ Lâm lúng túng, anh không muốn để đồng đội ở lại cầm chân.

“Nghe lời cô ấy đi.” Vương Lân nói.

Tạ Lâm liền chạy theo, ra tới sân biệt thự, Tạ Lâm giữ Đường Mộc Nhi lại nói “Dù Vương Lân đã là ma thì chúng ta cũng không thể hy sinh anh ấy được, cô cũng biết là hồn ma vẫn có rủi ro là bị tan biến vĩnh viễn mà.”

“Tôi biết, nhưng anh không cần lo, Vương Lân được kết nối với chiếc dây chuyền này, chỉ cần chúng ta ra khỏi biệt thự, Vương Lân sẽ được kéo theo thôi. Hứa Văn không có cách nào giữ anh ấy lại đâu.” Đường Mộc Nhi giải thích.

Tạ Lâm bây giờ đã hiểu kế hoạch của Đường Mộc Nhi, cả hai tiếp tục bước ra ngoài cổng. Vương Lân được kéo theo ra khỏi biệt thự, anh ta lướt tới nói “Nguy hiểm thật, để khống chế hắn tốn nhiều pháp lực hơn tôi nghĩ, trễ một chút là không giữ được nữa rồi.”



“Chúng ta tạm rút thôi, phải xác định được hắn dùng loại trận pháp nào thì mới có thể thanh tẩy một cách an toàn được.” Đường Mộc Nhi nói.

“Tôi tán thành, không nên mạo hiểm.” Tạ Lâm tháo bùa ra khỏi mắt và tai, anh không thể đeo thứ này ra ngoài đường, chắc chắn sẽ khiến người khác để ý.

Cả ba trở lại quán nước, Trang Thanh vẫn còn ngồi đợi ở đó. Đường Mộc Nhi đại diện thông báo “Chúng tôi đã để chị thất vọng, hồn ma vẫn chưa bị tiêu diệt. Nhưng chúng tôi hứa sẽ nhanh chóng tìm ra cách.”

Trang Thanh rõ ràng là không hài lòng với kết quả này, nhưng cô vẫn thông cảm “Thầy trừ ma cũng không phải thần thánh, không diệt trừ được cũng có thể hiểu. Tất cả những gì tôi có thể làm là tin tưởng thôi.”

Đường Mộc Nhi thấy nhẹ người khi Trang Thanh là người hiểu chuyện. Sau đó Tạ Lâm lái xe về nhà Đường Mộc Nhi. Họ vào phòng Đường Thân để nghiên cứu cuốn sách mới lấy được từ biệt thự.

Lần trước do nôn nóng trước nhiệm vụ trừ ma nên Tạ Lâm không để ý đến tấm bảng [Cẩn thận vỡ bình], lần này anh mới thấy chiếc bình Hello Kitty.

“Cái gì đây, nếu không nhầm thì đây là phong ấn Mộng Quỷ mà? Sao lạo là Hello Kitty?”

“Đó là lựa chọn duy nhất lúc đó rồi, đâu làm khác được.” Đường Mộc Nhi giải thích.

“Còn bùa thì sao nhìn như photo thế?”

“Thì nó đúng là vậy mà.” Bây giờ Đường Mộc Nhi đã luyện được cách vẽ bùa nên không cần dùng đến bùa photo nữa “Vấn đề lớn nhất bây giờ là cuốn sách của Hứa Văn, chúng ta tập trung vào nó thôi nào.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.