Chương trước
Chương sau


Nhìn đến người phụ nữ trước mặt run rẩy sợ hãi, đôi mắt long lanh lệ cùng cuộc gọi vừa rồi của Kiều Lệ khiến anh có chút không lỡ đùa cợt cô nữa. Cũng muốn hỏi thăm quan tâm cô qua một chút, nhưng lời vừa ra khỏi miệng nó lạ lăm:

-"Tại sao mỗi lần gặp tôi không liên hệ trực tiếp cho tôi mà phải liên hệ qua Tạ Tuấn? "

-" Còn nữa, tại sao mỗi lần gọi điện cho tôi đều ngắt ngang?"

Anh ở trên thân thể Giản Vy, mặt đối mặt, Dịch Thiên trong lời nói mang theo lộ khí, đôi mắt sâu thẳm xoáy vào tâm can cô.

-" Tôi, tôi....." Cô trong phút chốc bị dọa sợ nên lời nói ra cũng không trôi chảy mà cơ hồ còn run rẩy.

-"Nói" Vẫn chưa nhận được kết quả rõ ràng nhất nên Dịch Thiên lại gắn lên một tiếng.

-"Tôi là lấy số anh ấy từ chị điều dưỡng chăm sóc mẹ. Không phải tôi cố ý ngắt điện thoại của anh mà là lần trước điện thoại hết pin, lần này là điện thoại bị hỏng. Tôi....tôi xin lỗi." Bị thúc dục dồn dập cuối cùng Giản Vy cũng đã sắp xếp được từ ngữ để nhắm mắt bắn một chàng rap. Nói xong còn thở hồng hộc một phen.

Dịch Thiên sau khi nhận được kết quả mình mong muốn với thần sắc của con thỏ nhát gan trước mặt lại vừa buồn cười mà vừa ôn nhu nhìn cô.

-"Tôi đâu có ăn thịt em, sao lại phải như vậy" Anh vuốt ve gò má trắng xứ, cười hỏi.



Ngẫm nghĩ lại cũng đúng, từ trước đến giờ, anh với những người có loại giao dịch này cũng chưa từng muốn trao đổi thông tin liên lạc. Nên lần này cũng thế, mọi việc trừ chuyện lấy danh nghĩa của Dịch Thiên để sắp xếp phẫu thuật dịch này cũng chưa từng muốn trao đổi thông tin liên lạc. Nên lần này cũng thế, mọi việc trừ chuyện lấy danh nghĩa của Dịch Thiên để sắp xếp phẫu thuật cho bà Vân Linh thì tất cả chuyện khác đều thông qua trợ lý, người điều dưỡng kia cho cô số điện thoại của Tạ Tuấn cũng phải.

Dịch Thiên dứt khoát lấy điện thoại trong túi bấm bấm gì đó, sau đó đưa cho

cô nói nhập số điện thoại vào, anh lập tức nhấn nút gọi đi, đợi mãi chẳng thấy động tĩnh liền quay qua lắc lắc điện thoại nhìn cô:

-"Điện thoại đâu?"

-"Điện thoại từ hôm đó đem đi sửa, hiện tại vẫn chưa được lấy lại."

-"Haiz, bỏ đi." Dịch Thiên bất lực vỗ trán, rời khỏi người cô, bỏ lại một câu không đầu không đuôi sau đó đi đến nhà tắm.

Cô ở trên giường ngơ ngác không hiểu chuyện gì rồi cũng dần chìm vào giấc ngủ. Khi anh trở ra thấy người trên giường đã say giấc như mèo nhỏ vùi trong chăn bông, bất giác lại nhớ ra chuyện kia nhưng không thể tra cứu đành đợi khi khác.

Buổi sáng, Giản Vy thức dậy, người bên cạnh đã rời đi, cô cũng liền xuống giường vệ sinh cá nhân sau đó ăn sáng đi học.

Hôm nay sau giờ học buổi chiều Giản Vy đi lấy điện thoại, người ta hẹn cô hôm nay sẽ sửa xong. Lấy điện thoại xong tâm tình cũng rất vui vẻ lướt qua lướt lại màn hình, điện thoại lâu như vậy sửa đã vài lần thế mà vẫn dùng rất tốt.

Buổi tối hôm nay ăn cơm anh cũng không có trở về, cô sau khi ăn cơm liền đến phòng khác giải quyết công việc ở ghế sofa, xung quanh thảm lông chỉ toàn sách vở, giáo trình, tài liệu. Một chiếc đầu nhỏ đang chăm chú viết bài không để ý đến có người vừa bước cửa. Cứ vừa viết lại vừa lật xem sách, lại chống cằm suy nghĩ. Mãi cho đến khi trên đỉnh đầu có tiếng nói quen thuộc cô mới để ý:

"Thật không hũ danh là sinh viên ưu tú của giáo sư Lý."



-" Tôi xin lỗi, chưa xin phép anh là sẽ học ở đây, tôi lập tức dọn đi" Lời vừa dứt cô đã lập tức thu dọn sách vở của mình muốn rời đi.

-" Đi đâu vậy?" Anh thấy hành động muốn rời đi của cô liền chặn lại hỏi.

-"Ở đây không thích hợp, tôi, tôi sẽ đi đến phòng ngủ học. Nếu không được thì tôi sẽ cất đi, ngày mai lịch học trống sẽ đến thư viện làm." Vừa nói vừa định ôm sách vở bỏ chạy.

-"Tôi sao có thể không tạo điều kiện, khuyến khích nhân tài của đất nước phát triển được chứ." Lần này anh đã kéo cô lại, cúi áp sát mặt cô mà trêu chọc. Anh càng cúi sát, cổ cô càng rụt lại, chân giật lùi, miệng ấp úng:

-" Tôi...tôi.....anh...anh...

-"Em muốn nói gì, mau nói đi" Anh thấy bộ dáng rụt rè của cô càng được nước lấn tới.

-" Thôi, không trêu em nữa, em hôm nay có thể đến thư phòng của tôi học." Anh đứng thẳng lại, khôi phục bộ dạng tỏa ra hàn khí.

-" Cảm ơn anh, thực sự cảm ơn anh." Giản Vy vục đầu cảm ơn anh đến mấy lần, sau đó liền ôm sách vở mất hút ở nơi cầu thang. Việc học đối với cô giường như là chuyện quan trọng của đời người nên chỉ cần có người tạo điều kiện dù là rất nhỏ cô sẽ thật sự rất cảm kích.

Anh còn chưa kịp phản ứng lại đã không thấy bóng dáng gầy nhỏ kia đâu, Dịch Thiên chỉ có thể bất lực lắc đầu sau đó trở về phòng tắm rửa.

Với chuyện gặp Giản Vy ở trường trong buổi lễ trao học bổng thì việc cô trở về nhà chăm chỉ giải quyết bài tập thì anh không bất nhờ lắm, nhưng anh lại cảm thấy hình ảnh này rất thú vị vì những cô tình nhân trước đây chưa từng có tiền lệ như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.