Nhưng Lý Đức Uy ý thức ngay rằng hắn đã mắc bẫy nàng.
Nàng vẫn ngồi yên, nàng nhìn hắn và cười lên khóe mắt, cái cười ranh mãnh.
Hắn đã mắc mưu nàng, nhưng bây giờ thì không nhắm mắt lại được nữa, hắn vừa giận vì mình vô ý để cho nàng bắt trọn, nhưng cũng vừa tức cười, thật cô gái này quá quắt.
Nhưng mặt của Lý Quỳnh chợt ửng hồng, nàng nghiêng qua phía khác như không muốn cho hắn thấy mặt nàng.
- Xem chừng thì gan Lý huynh cũng không lớn bằng tôi đâu, không có thanh Ngư Trường kiếm ttrong tay anh chưa chắc đã hơn tôi.
Nói đến Ngư Trường kiếm, Lý Đức Uy giật mình :
- Thanh Ngư Trường kiếm của tôi đâu?
Lý Quỳnh nói :
- Tôi thích nó quá, tôi lấy rồi.
Lý Đức Uy hoảng hốt :
- Cô nương...
Lý Quỳnh nói :
- Người còn chưa lo được, thanh kiếm có đáng lắm sao?
Đức Uy khựng lại.
Nàng nói đúng, thân hắn bây giờ chưa biết sẽ ra sao, đừng nói đến Ngư Trường kiếm.
Một lúc thật lâu, Đức Uy hỏi :
- Cô nương định xử trí với tôi làm sao?
Lỳ Quỳnh nói :
- Tôi đã nói rồi, còn phải nói lại bao nhiêu lần nữa?
Nàng đã nói rồi.
Nàng giữ hán lại đây một thời gian, khi Lý Tự Thành nhập Kinh đô lên ngôi Hoàng đế rồi nàng thả hắn.
Đức Uy tháo mồ hôi :
- Cô nương, cô nương bây giờ hãy thả tôi ra, trọn đời tôi cảm kích...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-man-chau/2289386/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.