Cảm giác đầu tiên của Đức Uy là cái giường nệm cao, tấm trải giường bằng nhung mịn. Cảm giác thứ hai vật gì man mát, lành lạnh, mềm mại như một con rắn bò lên mặt hắn, hắn giật mình mở mắt, hắn thoáng thấy một bàn tay, nhưng chỉ thoáng qua rồi mất.
Kế đến là hắn thấy một người.
Người đó ngồi bên mép giường, đáng lý phải nói người đó ngồi sát bên mình hắn.
Nhưng phải nói “bên mép giường” vì người ấy chỉ ngồi một bên mông, hai chân thông xuống đất, ngồi một bên mông vì trong nửa là thân hắn, không thể ngồi vô được nữa, một bên mông người ấy đã sạt năng vào người hắn.
Tia mắt Đức Uy dời qua phía khác.
Đây là một gian phòng nhỏ trong một ngôi nhà nhỏ, trang trí thanh khiết, hoa lệ bằng vào sự bày trí trong phòng, nơi này phải là một chỗ sang trọng. Không dưới bậc vương hầu.
Xế về phía trước, một cái bàn nhỏ trên bàn có mấy quyển sách dầy, có bút nghiên, có một lư trầm.
Đức Uy giật mình.
Hắn nhớ lại trong phòng của tên Lý Tự Thành, sau khi giết Lý Tự Thành giả, hắn phát hiện đỉnh trầm hương thanh thoảng. Nhẹ nhàng, dịu dàng, không nồng nực như mùi hương trầm đã làm hắn hôn mê.
Tia mắt hắn trở lại bên mình hắn, trở lại người ngồi bên hắn.
Đó là một cô gái, tuổi nhỏ, chót mũi hơi cong nhỏ, com mắt to, tròng đen như hột nhãn, hai hàng mi hớt ngược, cô gái họ Lý, cô gái xưng là cháu của Tạ Gia Phúc, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-man-chau/2289384/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.