Thật lâu, cô gái gióc bính lau nước mắt giọng nàng thấp xuống : 
- Đã đành đại sư ca khó gặp cảnh ngộ như em nhưng... ngũ sư thư đã biết anh giết lục sư thư. 
Gã thanh niên áo trắng lắc đầu : 
- Anh biết ngũ sư muội nhiều hơn em, anh đã làm thỏa mãn sự đòi hỏi của nàng và nếu anh đừng làm gì cho nàng tức giận thì nàng không bao giờ đầu cáo anh đâu. 
Cô gái lại trào nước mắt : 
- Em nghe cách nói của anh, em có cảm giác như anh sẽ mãi mãi ở trong Bạch Liên giáo này. 
Vành môi của gã thanh niên nhếch lên, nụ cười của hắn trông thật tha thiết : 
- Anh và ngũ sư thư của em hình như đã có... nợ trần nhiều kiếp, nếu không phải nàng thiếu anh thì chắc là anh cũng đã thiếu nàng, nàng còn ở tại Bạch Liên giáo ngày nào thì ngày đó, anh cũng còn ở lại. Tuy anh rất hiểu như thế là không xứng đáng thế nhưng anh không hiểu tại sao anh lại không thể xa nàng, mặc dầu mỗi khi thấy nàng là lòng ghen tức căm hờn của anh nổi lên như lửa đốt. 
Cô gái gióc bính nhăn mặt : 
- Đại sư ca, tại làm sao vậy anh? 
Gã thanh niên áo trắng lắc đầu cười chua xót : 
- Nếu anh biết tại sao, bát sư muội thì có lẽ sẽ không thành vấn đề gì cả. 
Cô gái gióc bính nhích lên một bước, sự lo sợ của nàng hiện tràn lên mặt : 
- Đại sư ca, nếu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-man-chau/2289266/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.