Tôi nhìn hộp cơm đã trở thành một đống đổ nát, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
Trong lòng dâng lên một ngọn lửa giận dữ, tôi nhìn lên, xung quanh không có một bóng người.
Tôi hừ lạnh một tiếng, phủ tinh thần lực của mình ra ngoài, với năng lực Hạn Bạt của tôi, bao phủ toàn bộ khuôn viên trường cũng không thành vấn đề.
Quả nhiên, trong bụi cây phía Đông, tôi phát hiện một bóng người, hắn đánh một đòn không trúng nên định vội vàng rời đi.
Sắc mặt tôi sa sầm, nhanh chóng đuổi theo. Tên sát thủ cảm thấy hoa mắt, ngẩng đầu nhìn lại thì tôi đã đến trước mặt chặn đường hắn, mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào hắn.
Hắn giật mình kinh hãi, lùi lại một bước nhưng lại lộ ra vẻ mặt vô tội: "Anh muốn làm gì?"
Người đàn ông này trông rất bình thường, ăn mặc cũng rất bình thường, ném vào đám đông cũng không nhận ra, không ai nghĩ rằng hắn là sát thủ.
"Theo quy định của trường, người bên ngoài trường không có lý do chính đáng thì không được vào trường. Đi theo tôi làm thủ tục đăng ký."
Tôi giơ tay ra nắm lấy cánh tay hắn, hắn muốn né tránh, nhưng không ngờ tốc độ của tôi lại nhanh như vậy, bị tôi tóm gọn, hắn vùng vẫy hai cái, căn bản cũng không thoát ra được.
Hắn không thể tin được nhìn tôi, tôi kéo hắn lại: "Cậu không cần giải thích, đợi cảnh sát đến rồi thì đi giải thích với cảnh sát đi."
Hắn cắn răng, trong tay đột nhiên xuất hiện một dòng điện cực mạnh. Ít nhất cũng phải vài nghìn vôn, đánh thẳng vào người tôi.
Nhưng tôi vẫn đứng vững như bàn thạch, lạnh lùng liếc hắn một cái.
Gia tộc cương thi sợ sấm sét, nhưng tôi đã là Hạn Bạt, còn trình độ của hắn quá kém, đối với tôi mà nói giống như gãi ngứa.
Trong mắt hắn tràn đầy sự khó tin, tôi trực tiếp đấm vào mặt hắn, khiến hắn ngã lăn ra đất, sau đó tôi lục soát trên người hắn, mò ra một khẩu súng lục, liền lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
Cảnh sát vừa nghe nói có súng, đây là một vụ án lớn, lập tức lái xe đến, nhìn thấy người đàn ông đó, lên mạng tra một chút, hóa ra lại là một tên tội phạm bị truy nã, từng gây ra nhiều vụ án, giết không ít nhân vật nổi tiếng.
Cảnh sát đưa tên sát thủ đi, ngày hôm sau liền gửi đến một lá cờ khen ngợi hành động dũng cảm, lần này tôi coi như đã nổi tiếng, ngay cả hiệu trưởng cũng đặc biệt khen ngợi tôi trong đại hội toàn trường.
Tôi đứng trên bục nhận giải, ánh mắt quét xuống phía dưới, vừa vặn nhìn thấy tên Thành thiếu gia, trong mắt hắn tràn đầy oán hận, hận không thể băm vằm tôi ra thành từng mảnh.
Câu nói đó nói thế nào nhỉ, tôi thích nhìn thấy bộ dạng cậu hận tôi đến chết mà lại không làm gì được tôi. Edit: FB Frenalis
Thật không ngờ, tôi lại có thể có loại tranh chấp trẻ con này, sau khi gặp Điền Dao, trái tim tôi dường như không còn lạnh lẽo như vậy nữa.
Cuộc họp giải tán, Thành thiếu về đến nhà liền đập phá đồ đạc, mẹ hắn xót xa nhẹ giọng hỏi: "Tiểu tổ tông của mẹ, ai lại chọc giận con vậy?"
Người phụ nữ quý phái này đã ngoài bốn mươi tuổi, nhưng được chăm sóc rất tốt, trông như mới ba mươi. Toàn thân sang trọng, trang sức lấp lánh.
Thành thiếu tức giận nói: "Chúng ta đường đường là Thành gia, vậy mà lại bị một tên bảo vệ bắt nạt lên đầu, sau này ra ngoài, con còn mặt mũi nào mà đứng vững trong giới quyền quý?"
Mẹ Thành nghe con trai kể lại đầu đuôi câu chuyện, lông mày nhíu lại: "Thật là to gan. Hừ, Vũ nhi, con đừng lo lắng, mẹ sẽ phái cao thủ trong gia tộc ra tay, lần này nhất định có thể hạ hắn."
Thành Vũ nói: "Con đã thuê một sát thủ dị năng, kết quả cũng là một tên vô dụng."
Mẹ Thành trấn an: "Yên tâm, những cao thủ mà nhà chúng ta nuôi dưỡng, sao có thể so sánh với những kẻ bên ngoài nhận việc làm ăn riêng lẻ được. Con cứ yên tâm, ở nhà ngoan ngoãn đợi, chờ họ mang đầu tên bảo vệ đó về cho con làm ghế ngồi."
*****
Hôm nay đến lượt tôi trực đêm, tôi ngồi trong phòng bảo vệ buồn chán xem tivi. Đột nhiên có một nữ sinh vội vàng chạy đến, tóc tai quần áo đều rối bời, nắm lấy cánh tay tôi, khóc lóc nói: "Anh bảo vệ, cứu mạng."
"Đừng vội." Tôi giữ vai cô ấy lại, "Chuyện gì vậy, từ từ nói."
Nữ sinh vừa khóc vừa nói: "Chúng em ở lại làm bài tập trong lớp, đến lúc ra ngoài thì trời đã trễ, ở rừng cây nhỏ bên kia gặp phải mấy học sinh lớp trên, bọn họ muốn làm nhục chúng em, anh bảo vệ, em may mắn lắm mới trốn thoát được, nhưng bạn học của em vẫn còn ở đó, anh có thể đi cứu cô ấy không?"
Tôi đứng lên cầm dùi cui, nói: "Đi trước dẫn đường." (Ặc, anh cũng cần cầm dùi cui hả anh?)
Cô gái dẫn tôi đến một khu rừng bạch dương, khu rừng này nối liền với một con sông nhỏ, kẻ trộm thường xuyên bơi qua đây để ăn trộm đồ. An ninh ở đây luôn không tốt.
Cô gái run rẩy, sợ hãi chỉ vào khu rừng: "Ngay bên trong, em, em không dám vào."
Tôi đang định đi vào trong, đột nhiên nghe thấy một giọng nữ từ phía sau truyền đến: "Tư Không? Anh đang tuần tra ở đây sao?"
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Điền Dao đeo cái túi nhỏ đi tới, cô ấy nhìn cô gái kia một cách kỳ lạ, hỏi: "Hùng Xuân Dung? Không phải em đã về nhà rồi sao? Sao còn ở đây?"
Hùng Xuân Dung run rẩy toàn thân, hét lớn một tiếng: "Xin lỗi." Dứt lời liền quay người bỏ chạy, Điền Dao ngơ ngác: "Đứa trẻ này, sao vậy?"
Tôi hỏi: "Cô ấy là ai?"
"Cô ấy là một học sinh trong lớp em, gia đình khá giả, chỉ là không thích học lắm." Điền Dao trả lời.
Tôi cười lạnh một tiếng: "Cô ấy nói cô ấy đang làm bài tập trong lớp đến bây giờ."
"Sao có thể." Điền Dao nói, "Cô ấy hôm nay còn trốn cả tiết tự học buổi tối, sao có thể làm bài tập trong lớp được."
Tai tôi bỗng nhiên động đậy, sau đó nắm lấy cánh tay Điền Dao, kéo cô ấy ra sau lưng mình.
Ngay sau đó, ba bóng người xuất hiện trước mặt, đứng ở ba vị trí bao vây chúng tôi, chặn mọi đường tiến và đường lui của chúng tôi.
"Các người là ai?" Tôi lạnh mặt nhìn bọn họ, ba người này đều có tu vi tứ phẩm.
"Kẻ lấy mạng cậu." Người đàn ông trung niên cao lớn nói một cách âm trầm, "Chỉ trách cậu đã đắc tội với người không nên đắc tội."
Ánh mắt tôi lướt qua bọn họ: "Thành gia chỉ phái ba người các người tới đây? Cố tình đến chịu chết sao?"
"Hahahaha." Cả ba đều cười lớn, "Nhóc con, cậu thật gan dạ, gặp chúng tôi mà còn dám nói lời ngông cuồng, tôi sẽ xem, lát nữa khi cậu bị chúng tôi hành hạ đến máu thịt be bét, có còn ngông cuồng như vậy không."
Trong đó có một tên mập, ánh mắt cứ đảo qua đảo lại trên người Điền Dao, cười hì hì nói: "Người phụ nữ này tôi muốn, tôi muốn hành hạ cô ta đến chết đi sống lại trước mặt tên nhóc này."
Sắc mặt tôi sa sầm lại.
"Nhiều lời vô ích làm gì?" Tên cao gầy gò lớn tiếng nói, "Ra tay!"
Hắn vừa động tay, một quả cầu lửa lao về phía tôi, đồng thời giải phóng áp lực của tu sĩ tứ phẩm.
Hai người kia cũng không chịu thua kém, lập tức ra tay, Điền Dao sợ hãi hét lên, tôi đưa tay ra ôm cô ấy vào lòng, sau đó giơ cánh tay lên, lòng bàn tay mở ra, một luồng khí nóng cuồn cuộn ập tới nghiền nát tất cả các chiêu thức của bọn họ.
Cả ba đều giật mình nhìn nhau, đều nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt đối phương.
Vừa rồi một chiêu này của bọn họ, tuy không dùng hết sức nhưng cũng dùng một nửa sức lực, vậy mà lại bị tôi dễ dàng hóa giải.
Người này rốt cuộc là ai, một tên bảo vệ nhỏ bé, tại sao lại có thực lực như vậy?
Những tu sĩ này rất quý trọng mạng sống, cũng rất biết đánh giá tình hình, bọn họ thấy tôi thực lực mạnh mẽ, trong lòng đều bắt đầu lo lắng.
"Xin hỏi vị này là?" Người đàn ông cao lớn nói muốn hành hạ tôi đến máu thịt be bét kia giọng điệu trở nên cung kính.
Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt trở thành màu đỏ như máu, trong miệng mọc ra hai chiếc răng nanh, mặt đầy sát khí: "Hôm nay, tất cả các ngươi đều phải chết ở đây."
Ba người kinh hãi hét lớn: "Hắn, hắn vậy mà là Hạn Bạt?"
"Hắn chính là Hạn Bạt, vua của cương thi nổi tiếng ở Sơn Thành!"
"Chạy nhanh!"
Ba người nhanh chóng quay người bỏ chạy. Tôi cười lạnh: "Đã đến rồi, thì đừng đi nữa."
Tôi giơ hai tay lên, ba ngọn lửa xanh từ dưới đất bốc lên, ngay lập tức bao trùm ba người.
Trong ngọn lửa hừng hực, vang lên tiếng kêu thảm thiết không ngừng, chưa đầy nửa phút ba người đã bị thiêu thành tro bụi.
Giết chết ba người, tôi quay đầu lại nhìn về phía Điền Dao, cô ấy sợ hãi lùi lại, toàn thân run rẩy: "Không, đừng giết tôi."
Không biết vì sao, lòng tôi đau nhói, đưa tay ra muốn sờ tóc cô ấy, nhưng bị cô ấy hoảng sợ né tránh.
Tôi bất lực nói: "Em cũng thấy rồi, tôi không phải con người, mà là cương thi Hạn Bạt, nếu..." Tôi dừng lại một chút, rồi nói tiếp, "Nếu em không thể chấp nhận, sau này có thể không qua lại với tôi."
Tôi thở dài một tiếng: "Em yên tâm, tôi sẽ không giết em, tôi vĩnh viễn sẽ không làm hại em."
Cô ấy ngây người nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu, rồi mới lên tiếng: "Em luôn cảm thấy đã gặp anh ở đâu đó, ngay cả câu nói vừa rồi của anh, dường như cũng đã từng nói với em. Em... em không biết..."
Tôi bước tới, kéo cô ấy vào lòng.
Ngay cả bản thân tôi cũng rất ngạc nhiên, tôi vậy mà lại làm điều này.
Nhưng đã làm rồi, thì sẽ không hối hận.
"Điền Dao, nếu anh nói, kiếp trước em từng là vị hôn thê của anh, em có tin không?" Tôi hỏi cô ấy.
Cô ấy trợn tròn mắt, sau sự kinh ngạc ban đầu, lại lộ ra một nụ cười cay đắng: "Thì ra... những điều đó đều là thật sao?"
Cô ấy nói với tôi, từ ngày cô ấy gặp tôi, cô ấy sẽ mơ những giấc mơ kỳ lạ, trong mơ cô ấy trở thành một cô gái thời cổ đại, còn tôi là một vị tướng quân thời cổ đại, chúng tôi là một đôi tình nhân sâu đậm.
Những giấc mơ đó chỉ là những mảnh vỡ rời rạc, cô ấy còn tưởng rằng mình đã đọc quá nhiều tiểu thuyết tình cảm.
Tôi thở dài: "Đó đã là một đoạn quá khứ xa xưa cách đây hàng trăm năm, không nhớ ra cũng không sao. Nhưng anh, không còn là con người nữa. Nếu em bằng lòng chấp nhận điều này, chúng ta có thể nối lại tình xưa, nếu không thể chấp nhận... anh sẽ không làm phiền em."
Cô ấy cúi đầu không lên tiếng.
Tôi nói: "Đã muộn rồi, để anh đưa em về nhà."
Vừa đi được hai bước, cô ấy đột nhiên lao vào lòng tôi: "Được."
Tôi ngẩn ra: "Cái gì?"
"Em đồng ý làm bạn gái của anh!" Cô ấy nói lớn.
Tôi sững sờ, vừa rồi cô ấy còn sợ hãi tôi, sao đột nhiên lại đồng ý?
"Anh nhất định nghĩ, em vừa rồi còn sợ anh, bây giờ lại đồng ý là vì có mưu đồ, đúng không?" Cô ấy cắn môi dưới, "Thực ra... em quả thực có mưu đồ."
Tôi nhìn cô ấy: "Nói đi."
Cô ấy dường như nhớ lại điều gì đó khiến cô ấy tức giận, trong mắt tràn ngập sự phẫn nộ: "Em muốn nhờ anh giúp em báo thù, chỉ cần anh có thể giúp em, bảo em làm gì cũng được."
"Thù gì?"
Cô ấy nắm lấy tay tôi: "Anh đi theo em."
Chúng tôi đến nhà cô ấy, đây chỉ là một căn phòng thuê, cha mẹ cô ấy vẫn còn ở quê, hiện tại cô ấy sống một mình.
Vào phòng, cô ấy tìm dưới đầu giường một chiếc hộp sắt, mở hộp ra, bên trong là một bức ảnh đã ố vàng và một số đồ lặt vặt.
Ánh mắt tôi khẽ động, nhưng không nói gì.
Điền Dao lấy bức ảnh đó ra: "Người này là ông tư của em."
Tôi liếc nhìn bức ảnh, người đó sáu bảy mươi tuổi, nhưng tóc bạc da dẻ hồng hào, phong thái như tiên. Có vẻ là một người tu đạo.
"Lúc nhỏ em về quê, thích nhất là đến nhà ông tư chơi, vì ông ấy có thể biểu diễn ảo thuật cho em xem." Điền Dao nhìn người trong ảnh, trong mắt tràn đầy sự ấm áp, "Lúc đó, người trong làng đều rất kính trọng ông ấy, nghe nói ông ấy từng cứu cả một thôn làng."
Sự ấm áp trong mắt cô ấy dần dần mờ đi: "Vào năm em bảy tuổi, em đến nhà ông tư chơi, ngủ lại nhà ông ấy. Nửa đêm ông ấy đột nhiên gọi em dậy, nhét chiếc hộp sắt này cho em, giấu em dưới sàn nhà, nói muốn chơi trốn tìm với em. Tuy em chỉ mới bảy tuổi, nhưng em biết, mọi chuyện không đơn giản như vậy."
"Quả nhiên, em nghe thấy tiếng đánh nhau bên ngoài, còn có tiếng nổ. Lúc đó em rất sợ hãi, trong lòng cũng rất lo lắng cho cậu tư. Sau đó, ngôi nhà của ông tư sụp đổ, em cũng ngất đi."
"Em tỉnh lại ở bệnh viện, cha mẹ nói, ông tư tối qua bị thiêu chết, họ đã kéo em ra từ đống đổ nát của ngôi nhà." Nói đến đây, khóe mắt Điền Dao đỏ lên, nhưng đang cố gắng kìm nén nước mắt. "Nhà chúng em đã báo cảnh sát, nhưng cảnh sát căn bản không điều tra ra được gì."
Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào tôi: "Tư Không, anh rất mạnh đúng không? Anh có thể giúp em báo thù không? Ông tư là người thân mà em kính trọng nhất, ông nội em mất sớm, ông tư giống như ông nội ruột của em vậy."
Tôi nói: "Em có biết ai đã giết ông tư của em không?" Edit: FB Frenalis
"Biết." Trong mắt cô ấy tràn đầy hận ý, "Lúc đó em nghe thấy ông tư gọi tên đối phương, hắn tên là Hoàng Long Ân, ông tư còn nói, ông ấy tuyệt đối sẽ không giao đồ cho hắn."
Hoàng Long Ân?
Hình như tôi đã từng nghe nói, ở phía Tây Xuyên có một gia tộc tu đạo bí ẩn họ Hoàng.
"Em có biết họ tranh giành thứ gì không?" Tôi hỏi.
Cô ấy lắc đầu.
Tôi nhặt một viên đá không có gì đặc biệt từ bên trong hộp sắt, viên đá đó có kích thước bằng nắm tay trẻ con, trông giống như một viên sỏi.
"Cái này, hẳn là thứ mà họ tranh giành." Tôi nói.
Vẻ mặt Điền Dao không thể tin được: "Hắn chỉ vì một viên đá mà giết ông tư của em?"
"Đây không chỉ là một viên đá." Tôi đặt viên đá lên trán, ý thức đi vào trong đó, quả nhiên nhìn thấy những chữ cổ dày đặc.
Đây là một bộ công pháp, tên là "Huyền Thanh Thủy Linh Quyết", hẳn là do một vị tu đạo thời cổ đại truyền lại, mà tôi là Hạn Bạt, căn bản không thể tu luyện công pháp của con người.
Tôi liếc nhìn Điền Dao, nhưng cô ấy thì khác.
Tôi giơ tay lên, nhẹ nhàng bóp vai cô ấy, quả không hổ là chuyển thế của Trân Nương, căn cốt cực tốt, hơn nữa lại là thuộc tính thuỷ, luyện công pháp này vừa đúng.
Đây là ý trời sao?
"Tư Không?" Điền Dao nghi hoặc hỏi.
Tôi nói: "Đưa tay ra."
Tôi dùng dao nhỏ rạch ngón tay cô ấy, nhỏ một giọt máu lên viên đá. Sau đó đặt viên đá lên trán cô ấy, cô ấy ngạc nhiên hỏi: "Đây... sao bên trong lại có chữ?"
"Đây là công pháp tu đạo, kẻ giết ông tư của em, chính là vì cái này."
Tôi nghiêm túc nhìn cô ấy: "Ông tư của em đưa cái này cho em, có lẽ đã nhìn ra căn cốt của em phù hợp, nếu em tu luyện bộ công pháp này, nhất định sẽ tiến bộ nhanh chóng. Đến lúc đó, em có thể tự mình báo thù cho ông tư."
Hai mắt Điền Dao sáng lên, có chút kích động: "Em, em thật sự có thể sao?"
"Anh dạy em." Tôi bảo cô ấy ngồi xếp bằng, còn tôi thì ngồi xếp bằng đối diện cô ấy, bốn bàn tay chạm nhau, để cô ấy tu luyện theo phương pháp được nói trong công pháp.
Cô ấy quả không hổ là căn cốt thượng đẳng hệ thủy, rất nhanh đã tìm được cảm giác về khí, tôi dẫn dắt lực lượng trong cơ thể cô ấy, dạy cô ấy cách vận hành. Sau đó, tôi rửa sạch kinh mạch trong cơ thể cô ấy hết lần này đến lần khác, làm cho tất cả kinh mạch của cô ấy đều mở rộng ra.
Đợi đến khi vận hành đủ mười tám chu thiên, cô ấy thở hắt một hơi, mở mắt ra, nhưng lại ngửi thấy một mùi hôi thối.
Cô ấy cúi đầu nhìn xuống, trên cơ thể mình lại tiết ra một lớp bụi bẩn màu đen dày đặc. Cô ấy sợ hãi nhảy dựng lên, vội vàng chạy vào phòng tắm để rửa sạch, sau đó mặc một chiếc váy liền thân màu trắng, sạch sẽ thơm tho bước ra.
Cô ấy có chút ngại ngùng nói: "Để anh chê cười rồi."
"Không cần để ý, đây là tẩy tủy, bắt đầu tu luyện phải bài trừ tạp chất trong cơ thể, tu luyện mới nhanh được."
Cô ấy nhớ lại cảnh chúng tôi vừa rồi trên giường tay trong tay, khuôn mặt bất giác đỏ lên.
Lần đầu tiên bài trừ tạp chất, bụng sẽ rất đói, tôi đích thân xuống bếp làm cho cô ấy một bát cơm rang trứng.
Hơn năm trăm năm trước, món sở trường nhất của Trân Nương chính là cơm rang trứng, tôi ăn nhiều lần, cũng học theo được vài chiêu.
Đây là món ăn duy nhất tôi biết làm.
Điền Dao rất đói bụng nên không màng hình tượng mà ăn ngấu nghiến, tôi lặng lẽ ngồi nhìn cô ấy, như thể nhìn thấy nhiều năm trước, Trân Nương sau mỗi lần hàng yêu phục ma, cũng đói như vậy, tôi sẽ bảo đầu bếp trong phủ tướng quân làm một bàn lớn thức ăn để cô ấy ăn no một hơi.
Mặt Điền Dao đỏ ửng, lau miệng nói: "Có phải... bị em dọa sợ rồi không?"
Mặt Điền Dao lại đỏ lên như cà chua, tôi cũng âm thầm kinh ngạc, tôi vậy mà lại nói ra những lời như vậy.
"Nếu không đủ, anh sẽ làm thêm cho em ăn." Tôi ôn nhu nói, ngay cả khuôn mặt cứng đờ của tôi cũng trở nên mềm mại hơn.
Điền Dao cắn môi dưới, vẻ mặt e thẹn, đột nhiên nhấc người tiến đến trước mặt tôi, hôn nhẹ lên má tôi.
Tôi cảm thấy như có một dòng điện giật, ngạc nhiên nhìn cô ấy. Mặt cô ấy đã đỏ như tôm luộc.Tôi đưa tay kéo cô ấy lại, cúi đầu hôn lên môi cô ấy.
Đôi môi của cô ấy mềm mại, ngọt ngào như thạch, nụ hôn này rất dài, dài đến mức cả hai chúng tôi đều đắm chìm trong đó.
Rất lâu sau, tôi mới buông cô ấy ra, thì thầm bên tai: "Ngọt quá, anh rất thích."
Điền Dao động lòng, trong mắt như có ánh sáng lấp lánh, tôi ôm cô ấy chặt hơn, khoảnh khắc đó, chúng tôi đều cảm thấy như trở về hàng trăm năm trước, trước khi tôi rời phủ tướng quân lên chiến trường, và không có cuộc chia ly đau lòng đó.
Tôi nhẹ nhàng vuốt tóc cô ấy: "Tiểu Dao, em ở nhà từ từ tu luyện, anh còn có việc quan trọng phải làm."
Điền Dao ngoan ngoãn gật đầu: "Em đợi anh về."
Tôi quay người ra cửa, đi thẳng đến khu biệt thự phía Tây thành phố.
Thành gia là một gia tộc lớn, nhưng nhà tổ ở huyện Phong Sơn cách đó vài trăm km, gia đình Thành Vũ được sắp xếp ở Sơn Thành, quản lý tất cả tài sản của Thành gia ở Sơn Thành.
Biệt thự của Thành gia là căn lớn nhất trong toàn bộ khu biệt thự, canh phòng rất nghiêm ngặt, trong ngoài đều có bảo vệ được trang bị vũ khí đầy đủ, còn có vài tu sĩ.
Chỉ tiếc, những người đó đều chỉ có tam tứ phẩm, tôi đi vào trong như chỗ không người.
"Khốn kiếp!" Trong thư phòng, một người đàn ông trung niên đập mạnh tay lên bàn, tức giận nói, "Các người đã làm chuyện tốt rồi! Vậy mà dám phái cả ba cao thủ đi! Bây giờ cả ba đều mất liên lạc, các người bảo tôi làm sao ăn nói với gia tộc?"
Người đàn ông trung niên này chính là cha của Thành Vũ - Thành Đằng Phi.
Ông ta cũng coi như là một nhân vật có máu mặt trong toàn Sơn Thành, nhưng ông ta luôn làm người khiêm tốn, dù sao ông ta cũng hiểu: nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, Sơn Thành này nước rất sâu, nếu không cẩn thận đắc tội với nhân vật lớn nào đó, đừng nói là ông ta, ngay cả toàn bộ gia tộc Thành Thị e rằng đều sẽ gặp họa.
Mẹ Thành ngồi trên ghế, rất không đồng tình với chồng: "Tôi nói, không có tin tức chính là tin tốt, đó là ba tu sĩ tứ phẩm, chẳng lẽ còn không xử lý nổi một tên bảo vệ nhỏ bé?"
"Một tên bảo vệ nhỏ bé, bà lại muốn điều động cả ba cao thủ?" Thành Đằng Phi tức đến mức mắt sắp lồi ra, quay đầu lại chỉ vào con trai mình, "Tên nhóc thối tha này, cả ngày không học hành đàng hoàng, chỉ biết gây chuyện cho tao. Mày nói xem, từ khi mày theo tao đến Sơn Thành, tao đã phải dọn dẹp bao nhiêu rắc rối cho mày?"
Thành Vũ hừ một tiếng: "Cha, con ở bên ngoài đại diện cho thể diện của gia tộc, nếu con bị bắt nạt, chẳng phải là Thành gia bị bắt nạt sao?"
"Câm miệng!" Thành Đằng Phi quát lớn, "Trước khi chúng ta ra ngoài, ông nội đã dặn đi dặn lại, nói rất rõ ràng, Sơn Thành này có rất nhiều nhân tài ẩn dật, chúng ta không biết lúc nào sẽ đắc tội với nhân vật lợi hại, bảo chúng ta nhất định phải kẹp chặt đuôi làm người. Các người thì sao, chỉ thiếu nước lật tung trời lên."
Mẹ Thành nói: "Dù sao chuyện cũng đã như vậy rồi, chẳng lẽ ông còn có thể giết con trai mình sao?"
Trong mắt Thành Đằng Phi lóe lên một tia tàn nhẫn: "Đã ra tay rồi, thì phải giết chết đối phương trong một đòn, tuyệt đối không thể để lại hậu họa. Tôi sẽ phái người ra ngoài điều tra, xem tên bảo vệ đó còn sống hay không, đến lúc đó sẽ quyết định."
Chỉ là một tên bảo vệ mà thôi, Thành Đằng Phi tuy tức giận, nhưng cũng không cho rằng ba cao thủ kia đều chết trong tay đối phương, chắc chắn là sau khi giết người, bị chuyện gì đó cản trở, dù sao những cao thủ này cũng thường xuyên không thấy người, ông ta cũng không tiện hỏi nhiều.
Ông ta cầm điện thoại lên, đang định phái thuộc hạ đi, lại nghe thấy một giọng nói: "Không cần đâu, tôi đã đến rồi."
Thành Đằng Phi sợ đến mức tay run lên, ống nghe suýt rơi, chỉ thấy lóe lên một cái, một bóng người xuất hiện trong phòng, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt lạnh lùng quét qua ba người bọn họ.
Thành Vũ là người đầu tiên hét lên: "Anh, anh còn sống!"
Tôi nhìn chằm chằm hắn, hắn lập tức cảm thấy như có gai đâm sau lưng, toàn thân lông tơ đều dựng đứng lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Cậu, cậu rốt cuộc là thần thánh phương nào?" Thành Đằng Phi chỉ vào tôi hỏi, "Ba cao thủ của nhà tôi hiện giờ thế nào rồi?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]