Editor: Frenalis
Tôi thản nhiên nhìn chằm chằm vào ông ta, ngay lập tức ông ta cảm thấy toàn thân lạnh buốt.
"Ba người hắn phái đến, đều đã hóa thành tro bụi rồi."
"Cái gì?" Thành Đằng Phi kinh hãi đến mức mặt mày tái mét, xong rồi xong rồi, dù hôm nay ông ta không chết nhưng khi trở về nhà tổ, cũng sẽ bị ông nội đánh cho một trận, chức vụ này chắc chắn không giữ được nữa, nói không chừng kết cục sẽ rất thê thảm.
Ông nội đối với những kẻ vô dụng là rất tàn nhẫn.
Đầu óc ông ta nhanh chóng xoay chuyển, vội vàng chạy đến, cung kính cúi đầu chào tôi: "Tiên sinh, pháp thuật của ngài cao cường như vậy, không biết có nguyện ý đến Thành gia để chúng tôi phụng dưỡng hay không? Thành gia chúng tôi cũng coi như là gia tộc lớn, chỉ cần ngài đồng ý, bất kể ngài có yêu cầu gì, chúng tôi đều có thể đáp ứng."
Nói xong, ông ta quay đầu lại quát lớn con trai mình: "Còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau lại đây quỳ xuống nhận lỗi với tiên sinh."
Thành Vũ trợn tròn mắt: "Cái gì? Ông già, ông điên rồi sao? Muốn con quỳ lạy hắn?"
Thành Đằng Phi xông lên, không nói hai lời liền lôi hắn đến trước mặt tôi, ấn mạnh hắn xuống đất: "Tiên sinh, tất cả mọi chuyện trước đây đều do đứa con trai bất tài này của tôi gây ra. Ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, xin hãy tha thứ cho đứa trẻ này không hiểu chuyện."
Tôi hừ lạnh: "Mười sáu tuổi còn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-dia-nguc/3708126/chuong-529.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.