Tên tôi là Tư Không Thiếu Trạch, không biết từ bao giờ, tôi đã tỉnh dậy khỏi phong ấn gần hai năm rồi.
Tôi đã xin được một công việc bảo vệ ở trường trung học số 3 Sơn Thành, hậu duệ của tôi là Tư Nam, đang học ở trường này.
Trường trung học số 3 là trường trung học trọng điểm của toàn thành phố, học sinh ở đây không giàu thì cũng quý, còn có một nhóm lớn học sinh có chỉ số IQ cao, thành tích học tập đáng kinh ngạc nhưng gia đình không có tiền.
Công việc của tôi là canh cổng, rất nhàn hạ, ngày nào cũng ngồi trong phòng bảo vệ, thật không ngờ, tôi đã từng là một vị tướng quân khiến kẻ thù khiếp sợ, nay lại đi làm người gác cổng, số phận cũng thật kỳ diệu.
Tôi ngồi trong căn phòng nhỏ này, nhớ lại những chuyện đã xảy ra ở triều Minh, cảm thấy như chuyện kiếp trước.
Mỗi ngày lúc 10 giờ sáng và 3 giờ chiều, tôi sẽ cùng một bảo vệ khác đi tuần tra khu phía Đông của trường trung học số 3, chủ yếu là để đề phòng kẻ trộm, tránh để những tên trộm không có mắt lẻn vào dọa những cậu ấm cô chiêu xuất thân cao quý.
Người bảo vệ làm việc với tôi họ Lưu, tôi gọi anh ta là lão Lưu, anh ta hơn bốn mươi tuổi, luôn thích ngậm một điếu thuốc.
Hôm nay tôi đi tuần tra với lão Lưu, nghe thấy tiếng đấm đá trong khu rừng nhỏ ven đường, tôi đi thẳng đến đó, tách bụi cây ra, thấy trong khu rừng nhỏ có mấy nam sinh đang đánh một nữ sinh, nữ sinh đó trông rất bình thường, trên mặt còn có tàn nhang, là kiểu con gái bình thường bị lạc trong đám đông.
"Anh Thành tụi tao đã đồng ý chép bài của mày, đó là nể mặt mày, mày lại không cho chép? Thật không biết điều." Một giọng nam vừa đá vào bụng nữ sinh vừa mắng.
Một người khác nói: "Nếu mày muốn làm đệ nhất như vậy, thì cút khỏi trường đi, sang trường bên cạnh làm đệ nhất đi."
Trường bên cạnh là trường trung cấp nghề Sơn Thành, toàn là học sinh hư, nghe nói có lần toàn trường kiểm tra đột xuất, từ ký túc xá đã lục soát ra một bao lớn các loại vũ khí bị kiểm soát.
Bên cạnh có một nam sinh mặc đồ thể thao màu trắng, trông khá đẹp trai, nhưng giữa lông mày lại lộ ra vẻ tà khí, lạnh lùng nhìn nữ sinh bị đánh, khóe miệng nở một nụ cười nhạt.
Tôi nghiêm mặt bước tới: "Không được đánh nhau trong trường học." Edit: FB Frenalis
Mấy nam sinh đó nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ: "Anh từ đâu chui ra vậy?"
"Tôi là bảo vệ của trường." Tôi nhàn nhạt nói, "Một đám con trai lại đánh con gái ở đây, thật là hèn."
"Anh nói cái gì?" Một nam sinh tức giận định lao đến đánh tôi.
"Hiểu lầm, hiểu lầm." Lão Lưu xông vào kéo tay tôi, cười nói: "Tất cả đều là hiểu lầm, người này hơi cứng đầu, Thành thiếu gia, cậu đừng để bụng."
Anh ta kéo tay áo tôi, nhỏ giọng nó: "Nam sinh đó là thiếu gia họ Thành, chúng ta không thể chọc vào, mau đi theo tôi."
Tôi không để ý, chỉ thản nhiên nói: "Tôi chỉ làm theo quy định. Muốn đánh nhau thì ra ngoài đánh, không được đánh nhau trong trường."
"Mẹ kiếp, anh cũng gan đấy." Một giọng nam cười lạnh, "Anh có biết đắc tội với anh Thành chúng tôi sẽ có hậu quả gì không? Anh còn muốn ở lại trường này không?"
"Đi nhanh đi." Lão Lưu lại kéo tôi, tôi hất tay anh ta ra, bước nhanh đến định đỡ nữ sinh đó dậy, mấy nam sinh vây quanh tôi, vẻ mặt ác liệt: "Sao nào? Muốn cướp người từ tay chúng tôi? Cũng phải xem anh có bản lĩnh đó không."
Một nam sinh đưa tay chọc mạnh vào vai tôi: "Anh chỉ là một bảo vệ, trong mắt chúng tôi chẳng khác nào một con kiến, chỉ cần tôi muốn, có thể dùng một ngón tay để nghiền nát anh."
Tôi dùng lực phản lại, nam sinh đột nhiên hét lên, ôm lấy tay mình, ngón tay chọc vào tôi bị cong thành hình dạng khủng khiếp.
"Tay của tôi!" Nam sinh kêu lên, "Anh, anh dám đánh tôi?"
Tôi thờ ơ nói: "Tôi còn chưa động đậy gì cả."
Nam sinh đó nhìn tôi quái dị, dường như cảm thấy tôi rất tà môn, không nói nên lời.
Tôi đi qua bọn họ, đỡ nữ sinh dưới đất dậy, khóe miệng nữ sinh rỉ máu, trên người chỗ xanh chỗ tím rất thảm thương: "Tôi đưa em đến phòng y tế nhé."
Mặt nữ sinh đầy nước mắt, gật đầu, tôi cõng cô ấy lên rồi đi thẳng, mấy nam sinh đó muốn đuổi theo, Thành thiếu lên tiếng cản lại: "Không cần đuổi theo."
"Anh Thành, sao anh có thể bỏ qua cho tên bảo vệ nho nhỏ đó vô lễ với anh chứ?" Một nam sinh bất mãn lên tiếng.
Thành thiếu cười lạnh một tiếng: "Tôi tự nhiên có cách đối phó với hắn, cứ chờ xem."
*****
Tôi đưa nữ sinh đến phòng y tế rồi đi. Còn lão Lưu thì nhìn tôi, lắc đầu không nói gì, nhưng lại tránh tôi như tránh tà.
Vừa ăn cơm trưa xong, đã có người đến báo với tôi rằng hiệu trưởng cần tìm tôi.
Tôi đến văn phòng hiệu trưởng, thấy nữ sinh đó đang ngồi trên ghế, lén nhìn tôi một cái, rồi nhanh chóng cúi đầu xuống không dám nhìn nữa.
Hiệu trưởng và mấy lãnh đạo nhà trường đều có mặt, họ cau mày trừng mắt nhìn tôi.
Hiệu trưởng mở miệng: "Tư Không Thiếu Trạch, cậu hãy giải thích rõ mọi chuyện đi."
"Được." Tôi kể lại đầu đuôi câu chuyện, phó hiệu trưởng bên cạnh tức giận nói: "Cậu còn dám nói dối, vu khống học sinh? Rõ ràng là cậu thấy sắc nảy lòng tham, dùng bạo lực với nữ sinh này, ép em ấy phải phục tùng. Em ấy không đồng ý, cậu liền đấm đá em ấy, khiến em ấy bị thương đầy mình."
Sắc mặt tôi không hề thay đổi, thản nhiên nói: "Đây là nói dối."
"Cút..." Phó hiệu trưởng vội dừng lại, không thể nói ra những lời tục tĩu phía sau, đành tức giận nói: "Học sinh Trương Ngọc Linh là học sinh giỏi của trường chúng ta, em ấy sẽ nói dối sao?"
Tôi nghiêng đầu nhìn nữ sinh đó, cô ấy đang cúi đầu khóc thút thít, tôi hỏi: "Là tên Thành thiếu bảo em nói như vậy?"
Nữ sinh khóc càng to hơn, phó hiệu trưởng chỉ vào tôi mắng: "Cậu còn dám đe dọa người ta trước mặt chúng tôi, thật là không coi ai ra gì. Báo cảnh sát, lập tức báo cảnh sát."
"Báo cảnh sát đương nhiên là được." Tôi nói, "Nếu các người muốn để những chuyện xấu trong trường bị phơi bày."
Phó hiệu trưởng gần như phát điên: "Cậu dám đe dọa cả chúng tôi, hiệu trưởng, tôi đã nói rồi, không thể tuyển những kẻ lang thang như thế này làm bảo vệ. Anh xem, bây giờ có vấn đề rồi."
Tôi bình tĩnh nói: "Phó hiệu trưởng, ông hiểu nhầm rồi, tôi đang nói về nạn bạo lực học đường, những nam sinh có quyền thế bắt nạt và đánh đập những nữ sinh nghèo yếu đuối."
Phó hiệu trưởng chỉ vào mũi tôi, hét lên: "Cậu còn dám nói nhảm, vu khống người khác ở đây?"
"Tôi có bằng chứng."
Phó hiệu trưởng đột nhiên sững sờ, tất cả mọi người đều sững sờ.
"Bằng chứng? Bằng chứng gì?"
Tôi lấy điện thoại di động của mình ra, đây là chiếc điện thoại màn hình lớn mới nhất mà Tư Nam mua cho tôi, tôi lật ra một đoạn video, nói: "Chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng, thì không phải lo lắng về việc bị vu khống, đó là lý do tại sao tôi thích công nghệ hiện đại."
Tôi giơ cao điện thoại, trong đó đang phát cảnh Trương Ngọc Linh bị mấy nam sinh kia đấm đá, tên Thành thiếu còn đứng nhìn.
Sắc mặt của phó hiệu trưởng ngày càng khó coi, một lúc lâu sau mới thốt ra một câu: "Điện thoại di động bị cấm trong trường."
"Nội quy nhà trường chỉ cấm học sinh sử dụng, không cấm bảo vệ." Tôi nói. "Tôi đã biết từ lâu rằng những nam sinh đó xảo quyệt và sẽ không bỏ cuộc, vì vậy tôi đã ghi lại đoạn này để đề phòng, có vẻ như tôi thực sự có tầm nhìn xa."
Phó hiệu trưởng cảm thấy mất mặt, xông tới chỉ vào Trương Ngọc Linh: "Tại sao em lại nói dối? Vu khống bảo vệ đã bạo hành em. Đây là sẽ bị đuổi học."
Trương Ngọc Linh bịch một tiếng quỳ xuống đất, khóc lóc nói: "Thầy phó hiệu trưởng, xin tha cho em, đừng đuổi học em, em cũng hết cách rồi, Thành thiếu gia đã đe dọa em. Nếu em không làm theo lời cậu ta, cậu ta sẽ đuổi em ra khỏi trường, còn khiến cha mẹ em mất việc. Cha mẹ em đã vất vả cả đời vì em, em không muốn họ gặp chuyện."
Tôi lên tiếng nhắc nhở: "Phó hiệu trưởng, nam sinh họ Thành bắt nạt kẻ yếu. Còn đe dọa vu khống, chuyện này định xử lý thế nào?"
"Cái này..." Phó hiệu trưởng không nói nên lời, Thành thiếu gia là con trai thứ ba của Thành gia, gia đình có quyền có thế, ông ta chỉ là một phó hiệu trưởng nhỏ bé, làm sao dám động đến tai họa này.
Thế nên, ông ta ném củ khoai lang nóng hổi này cho hiệu trưởng: "Hiệu trưởng Chu, anh xem chuyện này..."
Hiệu trưởng Chu nãy giờ vẫn im lặng, lúc này mới ôn hòa mở miệng: "Tư Không à, đây chỉ là một hiểu lầm, cậu xem bạn học Trương Ngọc Linh cũng thật đáng thương, đừng làm phiền em ấy nữa."
Trương Ngọc Linh đáng thương nhìn tôi. Tôi nói: "Chỉ cần nam sinh họ Thành ấy không đến gây phiền phức cho tôi, tôi sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra."
"Đúng vậy, hòa khí sinh tài." Hiệu trưởng cười xoà nói.
Tôi ra khỏi phòng hiệu trưởng, vừa hay nhìn thấy tên Thành thiếu gia đang đứng dựa tường, chậm rãi đi đến trước mặt tôi, thấp giọng nói: "Cứ chờ xem, tôi nhất định sẽ khiến anh không thể sống yên ổn ở trường trung học số 3 này."
Bất kể thời đại nào, đều có những tên công tử bột không biết điều như vậy.
Tôi liếc nhìn hắn một cái, trực tiếp đi qua, căn bản không quan tâm.
Thành thiếu gia tức giận đến đỏ mặt, trong mắt tràn đầy oán độc.
Tôi vừa về đến phòng bảo vệ, Tư Nam đã vội vàng chạy tới hỏi: "Tư Không, nghe nói anh bị gọi đến phòng hiệu trưởng, có chuyện gì không?"
Mặt tôi không chút biểu cảm, chỉ trả lời qua loa: "Không có gì, chỉ hỏi thăm tình hình tuần tra của anh mấy ngày nay thôi."
Tư Nam thở phào nhẹ nhõm, mặc dù bây giờ cô ấy là cương thi, hơn nữa còn là phi cương lợi hại, nhưng thực ra cô ấy vẫn là một thiếu nữ chưa trải sự đời.
"Tư Không, có ai từng nói với anh rằng khuôn mặt liệt của anh rất khó coi không?" Cô ấy trêu chọc nói.
"Có." Tôi nói, "Chính là em, rất nhiều lần rồi."
Tư Nam trợn tròn mắt: "Anh không thể cười nhiều hơn sao? Anh cười lên nhất định sẽ rất đẹp trai."
Tôi không nói nên lời, đơn giản là không biết nói gì cả.
Đã từng, tôi cũng rất hay cười, nhưng nụ cười của tôi chỉ dành cho một người.
Trân Nương, người phụ nữ ẩn sâu trong đáy lòng tôi, dù đã qua bao nhiêu năm, cô ấy vẫn luôn ở trong lòng tôi.
Tôi đã từng yêu cô ấy sâu đậm, nhưng cũng hận cô ấy sâu đậm.
Sau đó mới biết, không có yêu thì sẽ không có hận, lý do tôi hận cô ấy như vậy là vì, thực ra tôi rất rất yêu cô ấy, yêu đến tận xương tủy.
Nhưng, chúng tôi đã định sẵn không thể ở bên nhau, đây chính là cái gọi tình sâu không bền.
Trải qua bao nhiêu năm tháng dài đằng đẵng như vậy, cô ấy đã đầu thai chưa? Cô ấy sẽ đầu thai thành gì? Người? Hay là động vật?
Số phận sẽ lại một lần nữa trêu đùa tôi sao?
Lúc đó, tôi căn bản không nghĩ tới, hóa ra số phận đã định sẵn lại đến nhanh như vậy.
Đó là một buổi sáng nắng đẹp, một chiếc xe BYD rẻ tiền chậm rãi lái đến trước cổng trường, tài xế hạ cửa kính xe xuống hỏi: "Chào anh, có thể giúp tôi mở cổng được không? Tôi là giáo viên ngữ văn mới đến."
Tôi ngẩng đầu lên, lập tức ngây người.
Trong xe là một người phụ nữ có vẻ ngoài ngọt ngào, khoảng hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi, mặc bộ đồ công sở, tuy không đắt tiền nhưng rất đoan trang lịch sự.
Dung mạo của cô ấy không khác lắm so với người trong ký ức, nhưng tôi vẫn nhận ra cô ấy ngay lập tức.
"Trân Nương." Tôi thì thầm.
"Chào anh?" Cô ấy thấy tôi không nhúc nhích, lại gọi một tiếng. Tôi bình tĩnh lấy sổ ghi chép ra: "Cô giáo, cô tên gì, tôi cần phải ghi lại."
Người phụ nữ ngọt ngào đưa chứng minh thư cho tôi.
Điền Dao.
Đây là tên của cô ấy kiếp này sao? Thật là một cái tên hay.
Điền Dao ngừng lại một chút, sau đó hỏi tôi: "Xin lỗi, chúng ta có phải đã gặp nhau ở đâu rồi không? Cảm giác rất quen thuộc."
Tôi mỉm cười: "Không, chúng ta chưa từng gặp nhau."
Tôi lại cười, nụ cười không hề cứng nhắc, rất ôn hoà tự nhiên.
Hóa ra, nụ cười của tôi thật sự chỉ dành cho cô ấy.
Từ đó về sau, cô ấy mỗi ngày đều đi ngang qua phòng bảo vệ, khi không có nhiều người, cô ấy luôn dừng lại nói với tôi vài câu, tôi cũng đã thăm dò tình hình của cô ấy trong trường.
Cô ấy đến từ một huyện nhỏ ở nông thôn vùng xa, cha mẹ đều là công nhân viên chức, sau khi tốt nghiệp sư phạm, cô ấy đã trúng tuyển vào làm giáo viên ngữ văn của trường trung học số 3. Vì vẻ ngoài ngọt ngào, cô ấy vừa đến đã bị chủ nhiệm giáo dục khối lớp 10 để ý, luôn tìm mọi cách để có được cô ấy.
Mặt tôi tối sầm lại, thật là to gan.
Tối hôm đó đã qua giờ tan học, học sinh đều đã về hết, nhưng Điền Dao vẫn chưa ra. Tôi cau mày, cầm đèn pin bước vào tòa nhà giảng dạy.
Văn phòng của Điền Dao ở tầng ba. Khi vừa lên đến nơi, tôi nghe thấy tiếng nói chuyện vọng ra từ một căn phòng.
"Chủ nhiệm Trương, xin anh đừng như vậy." Điền Dao cố gắng tránh né, nhưng Trương Chí Quý - chủ nhiệm giáo dục, vẫn lộ rõ vẻ thèm muốn, nắm chặt cổ tay Điền Dao, cười nói: "Tiểu Điền à, cô vẫn chưa được chuyển lên chính thức phải không, chẳng lẽ không muốn sao?"
Điền Dao vội vàng nói: "Tôi chuyển chức dựa vào năng lực của mình, chứ không phải bằng cách này."
Trương Chí Quý cười khẩy: "Hừ, trên đời này chỉ dựa vào năng lực thì có ích gì? Cô phải có mối quan hệ thì mới được trọng dụng. Không có quan hệ, dù năng lực mạnh đến đâu cũng chỉ có nước cuốn gói rời đi."
Điền Dao cắn răng, đẩy hắn ra, tức giận nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi tôn trọng anh là tiền bối, đối xử với anh rất kính cẩn, không ngờ anh lại là người như vậy. Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không để anh đạt được ý đồ đâu, cùng lắm là bỏ công việc này, tôi không sợ chết đói."
Trương Chí Quý cũng bị chọc giận, cười lạnh hai tiếng: "Tôi nói cho cô biết, tôi thật sự có khả năng khiến cô chết đói đấy, muốn thử không?" Edit: FB Frenalis
Điền Dao cũng là người cứng đầu. Cô cầm lấy túi xách trên bàn: "Thử thì thử. Tôi nói cho anh biết, tính cách của tôi là không sợ trời, không sợ đất, cùng lắm thì làm to chuyện, chúng ta cá chết lưới rách."
Nói xong, cô bước nhanh ra ngoài. Trương Chí Quý tức đến mức mặt mày đỏ bừng, trong mắt hiện lên vẻ độc ác. Hắn bất ngờ chộp lấy cái túi của cô, mạnh mẽ kéo lại rồi đè cô xuống bàn, định giở trò đồi bại.
"Buông ra, đồ khốn nạn, đồ cặn bã!" Điền Dao vùng vẫy kịch liệt, "Cứu tôi với, ai đó cứu tôi với!"
"Cô cứ kêu đi, dù có kêu rách cổ họng cũng không ai đến cứu đâu."
Tôi thực sự không thể chịu đựng được nữa, tên Trương Chí Quý này đúng là gan lớn thật.
Tôi đẩy cửa bước vào, lạnh lùng nhìn họ.
Trương Chí Quý bị người khác phá đám, tức giận lườm tôi: "Cút ra ngoài."
"Theo nội quy nhà trường, sau 10 giờ tối không ai được ở lại trong trường. Bây giờ đã là 10 giờ rưỡi rồi."
Trương Chí Quý giận dữ: "Cậu tin không, ngày mai tôi sẽ đuổi cậu ra khỏi đây!"
Tôi bình tĩnh đáp: "Phó hiệu trưởng đã nói câu đó với tôi, nhưng tôi vẫn còn đứng ở đây."
"Cậu!" Trương Chí Quý chỉ thẳng vào mũi tôi. Tôi tiến lại kéo Điền Dao ra, chắn trước mặt cô ấy: "Chủ nhiệm Trương, anh có cần tôi hộ tống ra khỏi cổng trường không?"
Trương Chí Quý tức đến phát run, cơ mặt giật giật hai cái: "Tư Không Thiếu Trạch, cậu đừng đắc ý, tôi có nhiều cách để xử lý cậu."
Tôi không biểu lộ cảm xúc gì, thờ ơ nói: "Đã có rất nhiều người nói với tôi như vậy." Câu sau tôi không nói ra, rằng cỏ trên mộ họ đã mọc rất cao rồi.
Điền Dao lắc đầu, rồi đột nhiên bật khóc. Tôi đưa cô ấy một chiếc khăn tay, cô ấy bất ngờ lao vào lòng tôi, ôm lấy bộ đồng phục bảo vệ của tôi mà khóc nức nở.
Tôi đưa cô ấy về phòng bảo vệ. Cô ấy ngồi đó, vừa khóc vừa kể hết nỗi lòng của mình cho tôi nghe.
Cô ấy đang trong giai đoạn thử việc ba tháng, cảm thấy rất khổ tâm. Cô ấy được phân công phụ trách lớp tệ nhất, toàn là con em quý tộc, việc làm chủ nhiệm lớp này rất khó khăn. Cô ấy thường xuyên bị cấp trên quấy rối và còn bị các giáo viên khác xa lánh.
Hơn hai mươi năm qua, bao nhiêu khổ cực cộng lại cũng không bằng ba tháng này.
Tôi ngồi lặng bên cạnh, không nói gì, chỉ lắng nghe. Đến tận khuya sau khi hết ca, tôi lái xe đưa cô ấy về nhà.
Xe là của cô ấy, tôi đã lấy bằng lái nhưng vẫn chưa mua xe. (Sao anh nghèo thế, diệt một đám cương thi mà nhà nước không thưởng cho anh cái gì sao??)
Khi đưa cô ấy đến dưới chung cư, tôi nhìn cô ấy đi lên lầu, đột nhiên cô ấy quay lại, nhẹ nhàng hôn lên mặt tôi. Gương mặt xinh đẹp hiện lên hai vệt ửng đỏ.
"Cảm ơn anh." Cô ấy ngượng ngùng nói, rồi chạy vội vào tòa nhà.
Tôi nhẹ nhàng chạm vào mặt mình. Trái tim vốn dĩ tĩnh lặng như mặt nước bỗng nhiên dậy sóng.
Cảm giác này đã bốn, năm trăm năm rồi tôi chưa từng có lại.
Trân Nương, quả thật chỉ khi đối diện với em, trái tim băng giá của tôi mới có thể tan chảy.
Tôi cước bộ về nhà. Đi chưa được bao xa thì bị một đám côn đồ vây quanh, tay chúng cầm gậy sắt, dao phay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn tôi.
Tôi chậm rãi nhìn lướt qua bọn chúng: "Cho các người ba giây để lập tức rời đi, sau ba giây, tôi sẽ không cho các người cơ hội nữa."
Bọn chúng nhìn nhau rồi cười phá lên.
"Thằng này vẫn chưa tỉnh ngủ à."
"Dù mày có chút võ nghệ thì sao chứ? Ở đây có đến bảy, tám người, mày có thể đánh lại nhiều người như vậy sao?"
"Nếu biết điều thì tự chặt đứt một tay, bọn tao có thể tha cho mày."
Tôi thản nhiên nhìn đồng hồ: "Ba giây đã hết."
Chưa dứt lời, tên gần tôi nhất đã bay ra xa. Mấy tên khác trố mắt nhìn, chưa kịp phản ứng thì đã bị tôi mỗi cú đá một người, đá bay hết bọn chúng, chúng nằm la liệt trên mặt đất, rên rỉ đau đớn.
"Tôi nói cho các người biết, về bảo với chủ nhiệm Trương, muốn đối phó với tôi thì tìm vài người ra hồn hơn. Các người còn chưa đủ tầm."
Về đến nhà, vừa bước vào cửa tôi đã thấy Tư Nam ngồi trên sofa, nhìn tôi với nụ cười ẩn ý.
"Muộn vậy rồi, sao còn chưa ngủ?"
Tư Nam nháy mắt với tôi: "Lão đại Tư Không, sao hôm nay về trễ vậy?"
"Có chút việc bị trễ."
Tư Nam cười hì hì: "Em thấy rồi. Thật ra em định mang bữa khuya cho anh, nhưng lại thấy một cô giáo xinh đẹp ở trong phòng bảo vệ của anh. Nói thật đi, chuyện gì vậy?"
Tôi thản nhiên nói: "Không có gì, chỉ là giúp cô ấy một tay thôi."
Tư Nam liếc tôi: "Em cứ tưởng anh thích chị Khương Lâm cơ."
Tôi nói: "Khương Lâm là hậu duệ của Trân Nương, chỉ vậy thôi."
Tư Nam nhún vai: "Đúng vậy, anh không thể đi tranh vợ với Chu Nguyên Hạo, anh cũng không đánh lại anh ấy."
Tôi nhíu mày, rồi lại từ từ giãn ra, tuy không cam lòng nhưng hiện tại tôi thực sự không có tư cách đánh nhau với anh ta.
*****
Trong một quán KTV nào đó, Thành thiếu đang dẫn một đám bạn bè ăn chơi trác táng uống rượu hát hò trong phòng bao sang trọng, Trương Chí Quý cũng ở đây với vẻ mặt nịnh nọt.
"Thành thiếu gia, cậu yên tâm, những người tôi tìm đều là dân anh chị ở khu này, từng phế không ít người, chắc chắn có thể đánh tên đó thành tàn phế."
Thành thiếu đang ôm một người đẹp yêu kiều trong lòng, cười lạnh: "Một tên bảo vệ nhỏ bé, cũng dám đối đầu với tôi, thật là mù mắt chó của hắn."
"Vâng vâng." Trương Chí Quý vội vàng gật đầu. "Đó chẳng qua chỉ là một con kiến, cậu thậm chí không cần tự mình ra tay cũng có thể nghiền chết hắn...."
Lời còn chưa dứt, điện thoại của hắn đã reo, vừa nghe xong, sắc mặt hắn lập tức thay đổi.
"Chuyện gì vậy?" Thành thiếu sa sầm mặt hỏi.
Mặt mũi Trương Chí Quý tràn đầy đắng chát: "Thành thiếu gia, bên đó báo tin, những người chúng ta phái đi đều bị đánh, hiện giờ tất cả đang ở bệnh viện."
"Đồ vô dụng!" Thành thiếu tức giận mắng, "Nhiều người như vậy lại không giải quyết nổi một tên bảo vệ nho nhỏ. Cút, cút ra ngoài cho tôi."
Trương Chí Quý sợ đến mức suýt tè ra quần, cúi gằm mặt chạy đi.
Một tên thiếu gia Giáp tiến lại gần nói: "Thành thiếu gia, đừng tức giận, tôi có một số nguồn lực ở đây, xem cậu có muốn dùng không."
"Nguồn lực gì?"
Tên thiếu gia Giáp cười lạnh hai tiếng: "Đã từng nghe nói chưa? Sát thủ dị năng."
Thành thiếu hơi nheo mắt: "Thực lực thế nào?"
"Có đủ loại cấp bậc, chỉ cần cậu có đủ tiền." Thiếu gia Giáp nói, "Tuy nhiên, để đối phó với một tên bảo vệ nhỏ bé, dù trước đây hắn có là đặc công đi chăng nữa, cũng không tốn bao nhiêu tiền."
Khóe miệng Thành thiếu nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn: "Được, chuyện này giao cho cậu làm, tôi muốn hắn chết thật thảm."
"Giao cho tôi, chắc chắn sẽ làm cậu hài lòng."
*****
Mấy ngày tiếp theo đều rất yên bình, Điền Dao gặp tôi luôn lộ ra vẻ mặt ngại ngùng, còn mang cơm hộp cho tôi, nói là cô ấy làm nhiều quá, ăn không hết nên mời tôi ăn.
Tôi cũng có thể ăn cơm của người thường, trước khi trở thành Hạn Bạt, tôi không thể nếm ra mùi vị, nhưng sau khi thăng cấp lên Hạn Bạt, vị giác của tôi dần dần hồi phục.
Ăn những món ăn này, lòng tôi tràn đầy cảm xúc, dù đã qua bao nhiêu năm, tay nghề của cô ấy vẫn không thay đổi, vẫn là hương vị trong ký ức.
Hôm nay trong lúc đang ăn trưa, bỗng có một tia điện từ đâu bắn tới, tôi xoay người né tránh, tia điện đó vừa vặn đánh vào hộp cơm, vỡ tan tành.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]