Edit: Frenalis
Nhưng nghĩ lại anh ta cũng là người có sĩ diện, mất mặt một lần là đủ rồi, nếu còn dám mất mặt lần thứ hai, không nói đến cái khác, những người Thạch gia sẽ nuốt sống anh ta.
"Cô Khương, xin cô nhất định phải nhận em trai tôi." Anh ta tha thiết nói, "Nó thật lòng thật dạ muốn bái cô làm sư phụ."
"Dừng lại." Tôi lập tức ngắt lời, "Tôi không nhận đồ đệ, trước đó đã từ chối Thạch Mặc Thành rồi."
Thạch Mặc Bách trầm mặc một lúc, rồi quyết định: "Nếu... tôi có thể đưa ra thúc tu (1) mà cô quan tâm thì sao?"
(1) Thúc tu (束脩) có nghĩa là "lễ vật" hoặc "lễ ra mắt", thường là những món quà nhỏ hoặc số tiền mà học trò dâng tặng thầy giáo khi bắt đầu học tập với thầy. Đây là một phong tục thể hiện sự tôn kính và biết ơn đối với người thầy trong truyền thống văn hóa Trung Quốc.
Tôi bỗng thấy hứng thú, cười nói: "Vậy anh có thể đưa ra thúc tu gì?"
Thạch Mặc Bách dường như đã chuẩn bị sẵn, lấy ra một tập tài liệu từ cặp công văn đưa cho tôi, tôi vừa nhìn, lập tức sững sờ.
Đó là giấy tờ chuyển nhượng bất động sản.
Mà mảnh đất đó nằm ở ngoại ô Sơn Thành, toàn bộ núi Địa Hổ đều nằm trong đó.
Trong núi Địa Hổ có mộ của Liễu tướng quân, trong mộ Liễu tướng quân có một trận pháp Thiên Cung Bắc Đẩu, cử hành nghi lễ hồi sinh cho Chu Nguyên Hạo trong trận pháp đó, tỷ lệ thành công sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-dia-nguc/3708064/chuong-467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.