Edit: Frenalis
Tôi lại hít sâu một hơi, thản nhiên nói: "Vậy thì sao, em chỉ quan tâm đến hiện tại. Nếu tương lai có một ngày chúng em chán ghét lẫn nhau, chia tay là được, dù sao trên đời này cũng không phải không có ai thì không sống nổi."
Vân Kỳ cười khẽ: "Anh sẽ đợi ngày đó đến, Tiểu Lâm, trước đó trong mắt em, không được có người đàn ông khác."
Nói xong, anh lùi lại một bước, thân hình biến mất trong màn đêm lạnh lẽo.
Tôi thực sự không nói nên lời, lại vô cùng bất lực.
Trước kia khi chưa gặp Chu Nguyên Hạo, cũng từng mơ ước có nhiều chàng trai anh tuấn có thể yêu tôi và gặp nhiều vận đào hoa, nhưng khi thật sự gặp phải những chuyện này, đó không còn là vận đào hoa nữa, mà là kiếp nạn đào hoa.
Tôi đánh thức tài xế dậy, lái xe đưa tôi về nhà. Mấy ngày sau, Cơ Uân mỗi ngày đều gọi điện cho tôi, mời tôi đến thảo luận về nhạc cụ, tôi đều từ chối.
Vân Kỳ nói đúng, tuy tôi có lỗi với vị hoàng tử đó, nhưng Cơ Uân là Cơ Uân, tôi không nên dồn sự áy náy đó lên người anh ta.
Thêm vào đó, tôi cũng coi như là nửa người nhà họ Chu, dù tôi không có ý gì khác, cũng nên tránh hiềm nghi, để tránh bị người ta dị nghị.
*****
Hôm nay tôi đến trung tâm thương mại mua đồ cho Tiểu Hi, tuy Chu gia có người giúp việc, nhưng đồ của Tiểu Hi, tôi vẫn thích tự mình đi chọn, như vậy mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-dia-nguc/3708063/chuong-466.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.