Edit: Frenalis
Thạch Mặc Bách lo lắng nói: "Cơ thể em trai tôi mới vừa khỏi, e rằng không chịu nổi."
Tôi nhướng mày, nói lớn: "Con đường tu đạo vô cùng nguy hiểm, có thể nói là chín phần chết một phần sống. Chút đau đớn này mà cũng không chịu nổi, sau này làm sao trừ ma vệ đạo? Thôi đừng tu đạo nữa, về nhà làm em trai ngoan của anh đi!"
Sắc mặt Thạch Mặc Bách hơi tái, đạo lý này anh ta hiểu, nhưng không thể nhìn em trai chịu khổ.
Thạch Mặc Thành nghiến răng gầm lên: "Anh, anh đừng quản, em có thể, em nhất định có thể!"
Cậu ấy cắn chặt răng, dù đau đớn cũng không kêu ra tiếng, gần như cắn nát cả hàm răng.Dần dần, trên người cậu toát ra những giọt mồ hôi đen, dính trên da tạo thành một lớp bùn dày.
Trong không khí nhất thời tràn ngập mùi hôi thối, có vài người đến xem lễ không chịu nổi, đều lặng lẽ lui đi.
Cuối cùng, cơn đau như chết đi đã kết thúc. Thạch Mặc Thành nằm trên đất, toàn thân bốc mùi, bộ đạo bào được đặt làm riêng đã bẩn đến mức không nhìn ra màu sắc.
Tôi tiến lên bắt mạch cho cậu ấy, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng. Viên thuốc này vậy mà lại mở rộng kinh mạch của cậu gấp đôi, ngay cả đan điền cũng được khai mở, trong đó xuất hiện một luồng khí xoáy nhỏ.
Thạch Mặc Bách không nhịn được hỏi: "Cô Khương, em trai tôi đây là...?"
"Thạch Mặc Thành." Tôi nói với thiếu niên đang nằm trên mặt đất, "Tôi cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-dia-nguc/3708065/chuong-468.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.