Edit: Frenalis
Trên mặt Vân Kỳ luôn mang theo một nụ cười nhàn nhạt: "Yên tâm đi, tôi sẽ không để Tiểu Hi bị tổn thương dù chỉ một chút."
Chu Nguyên Hạo khẽ nhướng mày, lời này nói ra thật mơ hồ, nhưng lại mang theo mấy phần ái muội, Vân Kỳ này quả không hổ là lão quỷ sống hơn ngàn năm, đúng là quỷ càng già càng tinh.
Chu Nguyên Hạo nhếch mép, không nói gì thêm. Để tỏ lòng cảm ơn, chúng tôi mời Vân Kỳ, Mạc Phi Phàm và Tống Tống ăn một bữa cơm Tây Vực tại nhà hàng ngon nhất Hòa huyện.
Ăn xong, cũng nên về rồi. Vân Kỳ đưa chúng tôi đến ga tàu, Tiểu Hi nước mắt lưng tròng nhìn anh, không nỡ buông tay áo anh, nói với chúng tôi: "Cha, mẹ, Tiểu Hi muốn chú Vân đi cùng chúng ta, Tiểu Hi không nỡ xa chú Vân."
Vân Kỳ xoa đầu cô bé: "Tiểu Hi, không sao đâu, cuối tuần chú sẽ đến thăm con, đưa con đi chơi, được không?"
Tiểu Hi mếu máo: "Vâng ạ, chú Vân, chú không được nuốt lời đâu đấy, nhất định phải đến nhé."
Vân Kỳ dang rộng vòng tay, nhẹ nhàng ôm cô bé vào lòng: "Chú Vân đã bao giờ lừa con đâu?"
Tiểu Hi cuối cùng cũng nở nụ cười: "Tiểu Hi tin chú Vân."
Lúc này, trên trán Chu Nguyên Hạo đã nổi đầy gân xanh rồi.
Mãi cho đến khi lên tàu cao tốc, sắc mặt Chu Nguyên Hạo vẫn rất khó coi. Tôi cẩn thận kéo kéo tay áo anh: "Nguyên Hạo, đừng như vậy, Tiểu Hi sẽ buồn đấy."
Chu Nguyên Hạo đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-dia-nguc/3688323/chuong-424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.