Edit: Frenalis
Lời còn chưa dứt, một thân ảnh diễm lệ màu xanh ngọc đã hiện ra từ hư không. Người phụ nữ bế đứa bé lên, nhẹ nhàng vỗ về lưng nó: "Mộc Nhi đừng sợ, có mẹ ở đây rồi. Mẹ bây giờ là Quỷ Vương, hơn nữa còn là Quỷ Vương trung cấp, hắn dám đánh con, mẹ sẽ băm hắn ra cho con làm vui, được không?"
"Được, được!" Đứa bé vung tay nhỏ, hào hứng nói: "Con muốn chặt đầu hắn xuống làm cầu đá!"
Chu Nguyên Hạo nhìn hai mẹ con bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc. Tuy tu vi hiện tại của anh chỉ là Quỷ Vương trung cấp, nhưng dù sao anh cũng từng là Quỷ Đế. Hai mẹ con này đúng là bị nhốt năm trăm năm hóa ngu rồi, tưởng rằng tu vi tăng lên là có thể đánh khắp thiên hạ vô địch sao?
Đứa bé đột nhiên mếu máo: "Mẹ ơi, tay con bị kẻ xấu chặt đứt, đau quá. Con muốn ăn thịt người, ăn tuỷ não của bọn tu đạo, con sẽ khỏi ngay."
"Được, mẹ cho con ăn." Đường Nhứ Nhi vươn tay, túm một người từ hư không ra. Tôi nhìn kỹ, thì ra là Diệp Vũ Lăng.
Cô ta ném Diệp Vũ Lăng xuống đất: "Người này da thịt mềm mại, ăn rất ngon. Con ngoan, mau ăn đi."
Diệp Vũ Lăng bị những dải lụa màu trắng trói chặt cứng, miệng cũng bị bịt kín, hai mắt mở to, mặt tràn đầy vẻ kinh hoàng.
Đứa bé vui vẻ lao về phía Diệp Vũ Lăng. Tôi tức giận, quát lớn: "Trấn Ngục Quân, đội thứ nhất ra khỏi hàng!"
Một đội mười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-dia-nguc/3681606/chuong-389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.