Edit: Frenalis
Tôi cuối cùng không thể cưỡng lại sự cám dỗ, nhận lấy và ăn ngấu nghiến. Tôi chưa bao giờ ăn một miếng bánh ngon như vậy, ngọt ngào đến mức tôi suýt nuốt cả lưỡi của mình.
Cậu bé nhìn tôi với ánh mắt cưng chiều, lấy khăn giấy lau kem trên miệng tôi: "Em nhìn em xem, ăn thành mèo hoa rồi. Ngon không?"
Tôi vừa nhai vừa gật đầu lia lịa, câu bé dụ dỗ: "Về nhà với anh, mỗi ngày đều có thể ăn bánh kem nhé. Nơi nhỏ bé này không có gì ngon, nhà anh ở thủ đô có đủ loại bánh. Bánh phô mai, bánh mousse, bánh Black Forest. Mỗi ngày đều khác nhau, có muốn đến không?"
Mắt tôi sáng lên, gật đầu, cậu bé đưa tay về phía tôi: "Đi theo anh."
Tôi hào hứng nắm lấy tay cậu, đi theo cậu một đoạn, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên tôi.
"Bà nội đang tìm em." Tôi dừng bước.
Cậu bé nhìn tôi lo lắng: "Chẳng lẽ em không muốn ăn bánh nữa sao?"
Tôi xoắn vạt áo, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Muốn thì muốn, nhưng bà nội và cha mẹ sẽ lo lắng cho em."
Cậu bé im lặng nhìn tôi, tôi cúi đầu càng thấp hơn, cậu đột nhiên ôm tôi: "Vậy đợi em lớn lên, anh sẽ đến đón em, được không?"
Tôi gật đầu: "Lúc đó vẫn còn bánh chứ? Vẫn còn váy công chúa xinh đẹp chứ?"
Cậu nói: "Tất nhiên rồi, anh đã nói, em muốn gì, anh đều cho em."
"Bà nội và cha mẹ em cũng có thể đi không?" Tôi hỏi một cách ngây thơ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-dia-nguc/3680190/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.