Sắc mặt tôi trầm xuống, Vương Thiên Nguyên này tâm cơ quá sâu, chỉ vài câu nói ngắn ngủi như vậy lại khiến không ít người nảy sinh ý nghĩ.
Tôi cười lạnh một tiếng: "Các người vẫn chưa chịu đủ bài học từ Hiên Huyền Quỷ Vương sao?"
Một câu nói đánh thức người trong mộng, nhân gian đã thái bình quá lâu, những tu sĩ này đều quên mất sự đáng sợ của quỷ vật Địa Ngục, thực lực của Hiên Huyền Quỷ Vương chỉ còn lại một phần mười cũng có thể khuấy động phong ba bão táp ở Hoa Hạ, huống chi là vô số Quỷ Vương trong Địa Ngục?
Vương Thiên Nguyên hừ lạnh một tiếng: "Toàn lời nói nhảm."
Dứt lời, ông ta lấy ra một thanh kiếm bằng đồng xanh. Vung một kiếm về phía tôi, trên thân kiếm đồng xanh bắn ra một tia kiếm quang màu xanh, tia kiếm quang đó chia thành hai trên không trung, hai chia thành bốn, cuồn cuộn ập đến tôi.
Sắc mặt Cao Vân Tuyền tối lại, cổ tay lật một cái, một thanh đao lớn hơn gấp đôi cơ thể anh ấy xuất hiện trong tay, chắn trước mặt tôi, nghênh đón những tia kiếm quang đó.
Vương Thiên Nguyên lại quay người, với tốc độ cực nhanh bay ra khỏi tòa nhà, muốn chạy trốn.
"Đừng hòng chạy!" Gia chủ Lý gia mặt chữ điền hét lớn một tiếng, đứng lên đuổi theo, đúng lúc này, biến cố mà không ai ngờ tới đã xảy ra.
Một tia sáng trắng bay tới, vừa đúng lúc đánh vào người Vương Thiên Nguyên, Vương Thiên Nguyên thậm chí không kịp né tránh, trực tiếp nổ tung tại chỗ.
Tất cả mọi người đều bị chấn động, dưới ánh mắt cực kỳ kinh ngạc của mọi người, một nhóm quân lính được trang bị đầy đủ vũ khí xông vào, bao vây toàn bộ hội trường.
Trên trang bị mà những quân lính này mặc, vũ khí mà họ cầm, đều có khắc phù văn, xem ra đây là một đội chuyên đối phó với quỷ vật và tu sĩ.
Tôi nhìn Cao Vân Tuyền, thấp giọng hỏi: "Đây là chuyện gì vậy?"
Cao Vân Tuyền nói: "Tôi không biết. Nhưng chuyện trước đó của chúng ta ở rừng Song Vân đã không giấu được cha mẹ tôi, xem ra là quân đội đã ra tay."
Tôi gật đầu, quân đội ra tay cũng là chuyện rất bình thường, nhân gian bị Địa Ngục xâm chiếm, hai giới sắp chồng lên nhau, đây không chỉ là chuyện của giới tu đạo, quốc gia tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Các tu sĩ đều có sắc mặt không tốt, bắt đầu xôn xao, đúng lúc này, một giọng nói đầy từ tính truyền đến, sắc mặt tôi lập tức trầm xuống, có một sự thôi thúc muốn quay đầu bỏ đi ngay lập tức.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Chu Nguyên Hạo mặc quân phục xuất hiện phía sau bức tường bị vỡ, phía sau anh còn có vài sĩ quan.
Tôi nhíu mày, liếc nhìn lên vai anh, thầm mắng một tiếng trong lòng, anh vậy mà lại là một thiếu tướng.
Đây là chuyện gì vậy? Mới mấy ngày không gặp, anh đã trở thành người của quân đội rồi?
Sắc mặt của Cao Vân Tuyền cũng không tốt, bởi vì anh phát hiện ra cha mình cũng đi theo phía sau Chu Nguyên Hạo.
Trương Hoành Thái đứng dậy, cao giọng hỏi: "Chu gia chủ, đây là chuyện gì vậy?"
Chu Nguyên Hạo nói: "Một khi hai giới chồng lên nhau, tận thế sẽ đến, đây là chuyện lớn liên quan đến hơn một trăm quốc gia ở toàn bộ Đông Á, chính phủ Hoa Hạ đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn."
Trương Hoành Thái nhíu mày: "Đó là điều đương nhiên. Nhưng mà, sao anh lại trở thành người của quân đội?"
Chu Nguyên Hạo thản nhiên trả lời: "Hiện tại tôi là cố vấn cấp cao được quân đội mời, hưởng đãi ngộ thiếu tướng."
Trương Hoành Thái và những người khác không nói gì nữa, các tu sĩ nhìn trang bị trên người những quân lính đó, phần lớn đều từ bỏ ý định mong chờ hai giới chồng lên nhau.
Bọn họ đều tự cho mình là danh môn chính phái, cho dù có khao khát nâng cao thực lực đến đâu nhưng cũng không dám có ý đồ khác, đó chính là tự tuyệt giao với toàn bộ giới tu đạo, thậm chí là toàn bộ Hoa Hạ.
Tôi hít sâu một hơi, mở miệng: "Đã có quân đội ra mặt, tôi sẽ không nhúng tay vào nữa. Tạm biệt."
Nói xong liền đi ra ngoài, Chu Nguyên Hạo cao giọng gọi: "Cô Khương, chúng tôi sắp mở hội nghị quân sự, cô đã từng đến Địa Ngục, rất hiểu biết về Địa Ngục. Hy vọng cô có thể tham gia."
Tôi cười lạnh một tiếng: "Anh cũng hiểu khá rõ về Địa Ngục, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ, người tầm thường không có tiếng nói, sẽ không tham gia hội nghị của các anh." Edit: FB Frenalis
Chu Nguyên Hạo bước lên hai bước, thấp giọng nói: "Lâm Lâm, cho dù em có hận anh đến đâu, đây dù sao cũng là chuyện lớn liên quan đến sự sống còn của tất cả mọi người, hy vọng em đừng hành động theo cảm tính."
Tôi cảm thấy rất bực bội trong lòng, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh, trong lòng không khỏi tức giận, nhưng anh nói đúng, tôi không thể vì tình yêu và oán hận cá nhân của mình mà bỏ mặc cả đất nước.
Tôi chỉ đành ở lại, khóe miệng Chu Nguyên Hạo hơi nhếch lên, lúc này, Cao Vân Tuyền đi tới, đứng bên cạnh tôi thấp giọng nói: "Đừng lo lắng, có tôi ở đây."
Chu Nguyên Hạo thấy hai chúng tôi đứng gần nhau như vậy, sắc mặt lại sa sầm.
Buổi đấu giá đương nhiên không thể tiếp tục, quân đội trực tiếp dựng lều trên đỉnh núi, người của quân đội và chưởng môn của một số đại môn phái và gia tộc cùng nhau thảo luận trong lều về cách đối phó với sự kiện lớn hai giới chồng lên nhau.
Cao Vân Tuyền hỏi thăm cha mình một chút, hiện tại cha anh là tổng chỉ huy trên danh nghĩa, nhưng thực tế người chủ trì là Chu Nguyên Hạo.
Chu Nguyên Hạo thông qua các mối quan hệ, đã gặp được cấp cao nhất của Hoa Hạ, sau khi hội đàm bí mật, liền được mời làm cố vấn cấp cao của quân đội, thậm chí còn được đặc cách phong quân hàm thiếu tướng.
Nghe nói, anh còn giao cho quốc gia một lượng lớn vật tư linh năng, không ít trang bị mà những quân lính đó mặc trên người là do anh làm ra.
Tôi thầm nghĩ trong lòng, thảo nào phù văn trên những trang bị đó không phải là phù văn của nhân gian, mà là văn tự quỷ của Địa Ngục, thì ra là do anh chủ trì chế tạo.
Là Quỷ Đế, anh chắc chắn có không ít thứ tốt trong tay. Thêm vào đó tận thế sắp đến, muốn có được sự tin tưởng và ủng hộ từ cấp trên, căn bản không thành vấn đề.
Tôi bước vào lều, bên trong có một chiếc bàn họp hình bầu dục, rất nhiều người đã ngồi vào chỗ, tôi nhìn thoáng qua, chỗ ngồi được sắp xếp cho tôi ở bên cạnh Chu Nguyên Hạo, mặt tôi hơi tối sầm, đi đến bên cạnh Trương Hoành Thái: "Trương chưởng môn, chúng ta đổi chỗ được không?"
Trương Hoành Thái nhìn tôi, lại nhìn Chu Nguyên Hạo, đoán chừng trong lòng đang nghĩ: hai người cãi nhau, sao lại lôi tôi vào đây.
Tôi cũng hết cách, ai bảo anh là người quen nhất với tôi chứ.
Anh ta vẫn rất nể mặt nhường chỗ cho tôi, còn mình thì ngồi bên cạnh Chu Nguyên Hạo, sắc mặt Chu Nguyên Hạo có chút không tốt, nhìn tôi chằm chằm, đáy mắt có một tia chua xót.
Tôi mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, coi như không nhìn thấy ánh mắt anh.
Cuộc họp do cha của Cao Vân Tuyền - Cao tướng quân chủ trì, thảo luận một hồi, Chu Nguyên Hạo lên tiếng: "Cô Khương, cô thấy sao?"
Tôi không thèm nhìn anh một cái, đứng lên nói: "Hai giới chồng lên nhau, không gian mất cân bằng, tạm thời tôi chưa nghĩ ra cách nào tốt để ngăn chặn. Tuy nhiên..."
Tôi dừng lại một chút, mở ra một tấm bản đồ Hoa Hạ rất lớn: "Rất lâu trước đây, để ổn định không gian, Thiên Đạo đã để lại bốn cây cột trụ ở nhân gian."
Mọi người giật mình, đều có chút kinh ngạc nhìn tôi, tôi tiếp tục nói: "Bốn cây cột trụ này phân bố ở bốn nơi của Hoa Hạ, một khi không gian mất cân bằng, có thể kích hoạt bốn cây cột trụ này bảo vệ nhân gian."
Trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ vui mừng, Cao tướng quân kích động nói: "Cô Khương, kích hoạt bốn cây cột trụ, nhân gian có thể được bảo vệ sao?"
Tôi cười khổ một tiếng, lắc đầu: "Sức mạnh của không gian rất lớn, bốn cây cột trụ này chỉ có thể dùng được mười năm."
Sắc mặt mọi người lại trầm xuống, giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, vừa mới lên cao lại lập tức rơi xuống.
Tôi nói: "Có thể trì hoãn thêm mười năm, dù sao cũng tốt hơn là tận thế ngay lập tức. Có mười năm này, biết đâu chúng ta có thể tìm ra cách để cân bằng không gian."
Cao tướng quân hỏi: "Bốn cây cột trụ này ở đâu?"
Tôi lấy ra một cây bút nước màu đỏ, vẽ bốn vòng tròn trên bản đồ: "Bốn cây cột trụ nằm ở bốn nơi này, những cây cột trụ bị chôn dưới lòng đất, không ai biết vị trí chính xác của chúng, tôi cũng chỉ biết đại khái."
Trương Hoành Thái vội vàng hỏi: "Làm thế nào để tìm thấy chúng?"
"Sau khi không gian mất cân bằng, xung quanh bốn cây cột trụ sẽ xuất hiện một số hiện tượng kỳ lạ."
"Hiện tượng kỳ lạ?"
Tôi nói: "Ví dụ như bây giờ rõ ràng là đầu xuân, nhưng đột nhiên lại nở hoa cúc chẳng hạn. Nói theo cách cổ xưa, đó chính là điềm lành."
Mọi người xì xào bàn tán, Thanh Huyền của phái Lao Sơn hỏi: "Cô Khương, phái Lao Sơn chúng tôi cũng coi như có lịch sử lâu đời, nhưng chưa từng nghe nói về bốn cây cột trụ lớn nào, không biết cô có được thông tin này từ đâu?"
Tôi liếc nhìn anh ta, tổng không thể nói tôi chính là Phi Viêm tướng quân của Trấn Ngục Quân Địa Ngục chứ, nói ra bọn họ chắc cũng sẽ không tin.
"Đương nhiên là có được tin tức từ Địa Ngục." Tôi nghiêng người về phía trước, chống hai tay lên bàn, "Tôi là người tầm thường không có tiếng nói, có lẽ mọi người không tin lời tôi, nhưng đây là cơ hội duy nhất của chúng ta."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]