Chương trước
Chương sau
Edit: Frenalis

Vương cục trưởng ngồi ngay ngắn sau bàn trà, trên mặt mang theo nụ cười nham hiểm: "Đây là độc Hồng Hạc, không có thuốc giải."

Tôi loạng choạng lùi lại hai bước, đụng vào tường, từ từ ngồi phịch xuống, vẻ mặt không thể tin được: "Tại sao? Tại sao ông lại làm như vậy?"

Vương cục trưởng thong thả pha trà, động tác uyển chuyển như mây bay nước chảy, vẻ mặt nhàn nhã: "Rất đơn giản, tu vi của tôi đã bị kẹt ở lục phẩm sơ cấp quá lâu rồi, vẫn không thể thăng cấp. Linh khí của nhân gian vốn đã rất mỏng manh, những năm gần đây rừng càng ngày càng ít, linh khí càng thêm mỏng manh. Cứ tiếp tục như vậy, tôi vĩnh viễn đừng hòng thăng cấp. Nhưng nếu Địa Ngục xâm chiếm nhân gian, linh khí của nhân gian sẽ trở nên dồi dào như Địa Ngục, thiên tài địa bảo cũng ngày càng nhiều, đến lúc đó đừng nói là thất phẩm, cho dù là bát phẩm, cửu phẩm, đều không thành vấn đề."

Tôi tức giận gầm lên: "Đến lúc đó quỷ vật hoành hành, sinh linh đồ thán, chẳng lẽ ông không quan tâm chút nào sao?"

"Tại sao tôi phải quan tâm?" Vương cục trưởng cười lạnh, "Chỉ là một đám người phàm mà thôi, sinh mệnh chỉ có ngắn ngủi trăm năm. Một khi tu luyện đến cửu phẩm, tôi sẽ có tuổi thọ ngàn năm. Voi có quan tâm đến tính mạng của kiến ​​không?"

Cao Vân Tuyền đầy mặt tức giận, thất khiếu đều chảy máu: "Cầm thú! Ông căn bản không xứng tu đạo."

Vương cục trưởng cúi đầu uống một ngụm trà: "Tu đạo vốn là nghịch thiên mà hành. Một người thành công thì vạn người chết, sau khi tôi thành công, cho dù trời có sập cũng không liên quan gì đến tôi!"

"Ông!" Tôi run rẩy chỉ vào ông ta, "Ông nhất định sẽ không được chết tử tế."

"Tôi có chết tử tế hay không thì không biết, nhưng hai người sẽ sớm chết không tử tế." Vương cục trưởng đặt mạnh tách trà xuống bàn, tôi bịch một tiếng ngã xuống đất, ôm cổ mình không ngừng co giật, máu chảy ra từ mắt nhuộm đỏ cả thế giới.Bóng tối hoàn toàn sụp đổ. Tôi phun ra ngụm máu cuối cùng, hoàn toàn tắt thở.

Vương cục trưởng thản nhiên gọi: "Người đâu."

Người thanh niên lúc trước bước vào: "Cục trưởng, có gì dặn dò?"

"Kéo xuống đi, thiêu sạch sẽ, không được để lại một chút tro nào." Vương cục trưởng nói.

"Vâng."

Vương cục trưởng đứng dậy, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, trong mắt là sự điên cuồng cùng kích động: "Cuối cùng, sắp thay đổi rồi."

*****

Màn đêm buông xuống, bên trong tòa nhà vừa mới xây xong, các chưởng môn và các nhân vật quan trọng của các đại gia tộc đều đã tập trung, mỗi người ngồi vào vị trí của mình, những người quen biết nhau thì nói chuyện riêng với nhau, chờ đợi buổi đấu giá bắt đầu.

Đến tám giờ tối, tiếng chuông vang lên trong hội trường, đây là dấu hiệu bắt đầu buổi đấu giá chợ quỷ, hội trường lập tức yên tĩnh lại.

Vương cục trưởng mặc tây trang bước lên bục đấu giá, mỉm cười lên tiếng: "Chào mừng tất cả các bạn đến tham dự buổi đấu giá hôm nay. Lần trước tổ chức chợ quỷ là sáu mươi năm trước, một ngôi mộ cổ của một tu sĩ cổ đại được mở ra, thu hoạch lần đó đã khiến giới tu đạo Hoa Hạ chúng ta phồn vinh nhiều năm như vậy. Chớp mắt một cái, đã sáu mươi năm trôi qua, trời cao thương xót, chúng ta lại có được nguồn tài nguyên phong phú. Tôi, Vương Thiên Nguyên, có thể chủ trì một phiên chợ quỷ như vậy, nhìn thấy giới tu đạo Hoa Hạ hưng thịnh phát triển, đất nước chúng ta phồn vinh cường thịnh, cả đời này không còn gì hối tiếc."

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, kéo dài không dứt, Vương Thiên Nguyên cúi chào mọi người: "Mọi người, bây giờ tôi xin tuyên bố, chợ quỷ chính thức..."

Lời còn chưa dứt, trên màn hình lớn phía sau ông ta xuất hiện một đoạn phim, trong đoạn phim Vương Thiên Nguyên đang thong thả pha trà.

"Tại sao tôi phải quan tâm? Chỉ là một đám người phàm mà thôi... Voi có quan tâm đến tính mạng của kiến ​​không... Sau khi tôi thành công, cho dù trời có sập cũng không liên quan gì đến tôi!"

Vương Thiên Nguyên kinh hãi, gầm lên: "Đây là chuyện gì vậy? Tắt đi! Mau tắt cho tôi!"

"Vương cục trưởng, không ngờ tới chứ gì?" Tôi xuất hiện phía sau khán đài hội trường, tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn tôi, Cao Vân Tuyền đứng bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng.

"Cô, làm sao cô có thể..." Sắc mặt Vương cục trưởng sa sầm, dù sao ông ta cũng đã lăn lộn trên quan trường nhiều năm như vậy, cũng đã từng trải qua sóng to gió lớn, sau khi kinh ngạc và hoảng loạn ban đầu, ông ta lập tức bình tĩnh lại.

Tôi cười nói: "Không ngờ tôi còn sống chứ? Ông rất tự tin. Dù sao thì độc Hồng Hạc ở nhân gian đúng là không có thuốc giải, nhưng ông quên mất, tôi là người trở về từ Địa Ngục, trong Địa Ngục, thứ có thể giải độc không hề ít."

Vương cục trưởng lạnh mặt nhìn tôi, không nói một lời.

Chưởng môn phái Lao Sơn đột nhiên đứng dậy, cao giọng nói: "Vương cục trưởng, Địa Ngục thật sự bắt đầu xâm chiếm nhân gian rồi sao?"  Edit: FB Frenalis

Chưởng môn tiền nhiệm của phái Lao Sơn đã bị Hiên Huyền Quỷ Vương dùng mưu kế giết chết, còn giả dạng thành ông ấy một thời gian, khiêu khích mối quan hệ giữa hai phái Lao Sơn và Mao Sơn, suýt chút nữa gây ra đại chiến giữa hai phái. Hiện nay, chưởng môn của Lao Sơn đã thuộc về Thanh Huyền, đại đệ tử của chưởng môn tiền nhiệm.

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía Vương cục trưởng, bọn họ không có hứng thú gì với việc tôi và Cao Vân Tuyền có bị hạ độc hay không, bọn họ chỉ muốn biết, nhân gian có đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc hay không.

Vương cục trưởng nói một cách đường hoàng: "Phải."

Trong hội trường mọi người đều phẫn nộ, không ít người nóng tính chỉ thằng vào Vương Thiên Nguyên lớn tiếng mắng.

Sắc mặt Vương Thiên Nguyên không thay đổi, dường như đã có chuẩn bị từ trước.

Ông ta đột nhiên cao giọng nói: "Mọi người, xin hãy nghe Vương mỗ nói một lời!"

Câu này của ông ta là truyền linh khí vào, giống như nổ tung bên tai mọi người, tiếng vang đinh tai nhức óc, hội trường lại một lần nữa yên tĩnh trở lại.

"Thanh Huyền chưởng môn, hiện tại cậu là tu vi gì? Hình như chỉ là tứ phẩm, đúng không?" Vương Thiên Nguyên nói: "Thật là đáng tiếc, với thiên phú của cậu, nếu là ở thời cổ đại linh khí dồi dào, ít nhất cũng là ngũ phẩm lục phẩm rồi, sao còn ở tứ phẩm quanh quẩn mãi, đã lâu cũng không tiến thêm được chút nào?"

Sắc mặt Thanh Huyền có chút u ám.

"Trịnh lão đệ." Ông ta lại nhìn về phía một ông lão râu dài cao lớn. Người này chính là gia chủ của Trịnh gia, "Hai mươi năm trước ông đã là tứ phẩm cao cấp, bây giờ vẫn là tứ phẩm cao cấp, chẳng lẽ ông không muốn đột phá sao?"

Gia chủ Trịnh gia nhíu mày, giữa hai lông mày có chút do dự.

Vương Thiên Nguyên lại điểm tên một số nhân vật quan trọng, bọn họ đều là những người bị kẹt ở cảnh giới hiện tại đã lâu, vẫn không thể thăng cấp, tôi thậm chí còn nhìn thấy chút khao khát trong mắt họ.

"Đúng vậy, hai giới sắp chồng lên nhau, nhân gian sắp trở thành Địa Ngục." Vương Thiên Nguyên dang rộng hai tay, "Nhưng điều này đối với những người tu đạo chúng ta, chẳng phải là chuyện tốt sao? Linh khí của nhân gian sẽ trở nên dồi dào hơn cả thời thượng cổ, chúng ta sẽ có vô số thiên tài địa bảo dùng không hết, đến lúc đó đừng nói là đột phá cảnh giới hiện tại, cho dù là đạt đến lục phẩm, thất phẩm, thậm chí cửu phẩm cũng không thành vấn đề."

Ông ta cao giọng, kích động nói: "Các vị đạo hữu, đây chính là cơ hội ngàn năm có một. Thời đại của chúng ta, những người tu đạo sắp đến rồi!"

Tôi nhìn xung quanh, rất nhiều người có chút dao động, tôi cười lạnh một tiếng, vỗ tay, cao giọng nói: "Nói hay lắm. Vương cục trưởng, ông quả không hổ là làm quan nhiều năm như vậy, tài ăn nói thật là xuất sắc."

Tôi từ từ bước xuống, từng bước từng bước đi lên bục đấu giá, đứng đối diện với ông ta: "Vương cục trưởng, phải nói rằng kế hoạch của ông thật tuyệt vời, ngay cả tôi cũng suýt chút nữa bị ông thuyết phục, dù sao ai mà không muốn nâng cao thực lực của mình chứ? Nhưng các vị đạo hữu, các vị đã quên một điều rất quan trọng. Một khi nhân gian bị Địa Ngục xâm chiếm, đừng nói nhân gian không chỉ có thiên tài địa bảo và linh khí dồi dào, mà còn có vô số Quỷ Vương cùng Quỷ Tướng."

Mọi người nghe vậy, sắc mặt đều thay đổi.

Tôi nhếch mép cười: "Với thực lực hiện tại của giới tu đạo Hoa Hạ chúng ta, có thể đối phó được với mấy Quỷ Vương, mấy Quỷ Tướng? Chưa kể đến vô số những thổ dân Địa Ngục khác, sức phá hoại của chúng cực kỳ mạnh mẽ. Nói một câu không hay, các vị có thể đạt thành thỏa thuận với Quỷ Vương Quỷ Tướng, thậm chí có thể làm nô lệ cho Quỷ Vương Quỷ Tướng, nhưng những thổ dân Địa Ngục đó lại là những kẻ lục thân không nhận."

"Chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm nô lệ cho ma quỷ!" Một người đàn ông mặt chữ điền tức giận nói, "Càng sẽ không cấu kết với chúng!"

"Lý gia chủ, tôi đương nhiên tin tưởng vào phẩm hạnh của các vị ở đây." Tôi nghiêng đầu nhìn Vương Thiên Nguyên một cái, "Tôi đang nói cho những kẻ âm hiểm xảo quyệt, không có giới hạn nghe đấy."

Tôi thấy sắc mặt mọi người càng lúc càng trắng bệch, trong mắt dường như còn lộ ra chút sợ hãi, tôi cười khẽ một tiếng: "Các vị đạo hữu, môi hở răng lạnh, chẳng lẽ mọi người muốn nhìn thấy truyền thừa mấy trăm năm thậm chí hàng nghìn năm của môn phái mình bị đứt đoạn sao?"

"Nói quá lên!" Sắc mặt Vương Thiên Nguyên cực kỳ khó coi, quát lên một tiếng, đột nhiên đánh ra một chưởng về phía tôi. Chưởng phong mạnh mẽ xé nát cả bục đấu giá, mảnh vỡ bay tán loạn, như một cơn lốc xoáy đánh về phía mặt tôi.

Tôi đã sớm đề phòng ông ta, lùi lại một bước, ném ra một nắm lớn Đại Cực Trấn Tà Phù. Kể từ khi tôi đột phá ngũ phẩm, một ngày có thể vẽ năm tấm Đại Cực Trấn Tà Phù, để đề phòng bất trắc, gần đây tôi đã vẽ không ít.

Hơn nữa, những tấm bùa mà tôi vẽ bây giờ khác với những tấm bùa học được từ cuốn sách của bà nội để lại trước đây, đều là dựa trên kiến thức của kiếp trước, được cải tiến bằng chữ quỷ, uy lực của bùa chú tăng lên rất nhiều.

Những tấm Đại Cực Trấn Tà Phù tản ra trên không trung, tạo thành một cuốn sách quỷ thật lớn, tôi niệm chú ngữ trong miệng, những tấm bùa đều phát sáng.

Sắc mặt tôi trầm xuống, ánh mắt lóe lên, cao giọng hô: "Phá!"

Sách quỷ do các tấm bùa tạo thành va mạnh vào chưởng phong, một đòn toàn lực của tu sĩ lục phẩm, uy lực cực kỳ lớn, chỉ nghe thấy một tiếng ầm vang lớn, bức tường phía sau bục đấu giá bị hoàn toàn thổi bay. Hai luồng sức mạnh triệt tiêu lẫn nhau, vậy mà lại biến mất không còn dấu vết.

Sắc mặt Vương Thiên Nguyên đại biến, không ngờ một người tu đạo ngũ phẩm sơ cấp như tôi lại có thể đỡ được một đòn toàn lực của ông ta - một tu sĩ lục phẩm đường đường chính chính.

Những người khác cũng kinh hãi nhìn tôi, đặc biệt là những người quen biết tôi, chỉ mới vài tháng trước tôi chỉ là một tu sĩ tam tứ phẩm, không ngờ trong nháy mắt, thực lực của tôi đã lọt vào hàng ngũ những người đứng đầu Hoa Hạ.

Vương Thiên Nguyên cười lớn: "Khương Lâm, người bên cạnh cô là hậu duệ của Cao gia, gia tộc quân nhân sao? Vài tháng trước cậu ta còn chỉ là một người bình thường, còn cô, lần trước gặp mặt mới chỉ là tam tứ phẩm, hai người đi Địa Ngục một chuyến, trong nháy mắt đã trở thành cao thủ trong số các cao thủ, xem ra Địa Ngục còn tốt hơn tôi tưởng tượng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.