Edit: Frenalis
Vương cục trưởng ngồi ngay ngắn sau bàn trà, trên mặt mang theo nụ cười nham hiểm: "Đây là độc Hồng Hạc, không có thuốc giải."
Tôi loạng choạng lùi lại hai bước, đụng vào tường, từ từ ngồi phịch xuống, vẻ mặt không thể tin được: "Tại sao? Tại sao ông lại làm như vậy?"
Vương cục trưởng thong thả pha trà, động tác uyển chuyển như mây bay nước chảy, vẻ mặt nhàn nhã: "Rất đơn giản, tu vi của tôi đã bị kẹt ở lục phẩm sơ cấp quá lâu rồi, vẫn không thể thăng cấp. Linh khí của nhân gian vốn đã rất mỏng manh, những năm gần đây rừng càng ngày càng ít, linh khí càng thêm mỏng manh. Cứ tiếp tục như vậy, tôi vĩnh viễn đừng hòng thăng cấp. Nhưng nếu Địa Ngục xâm chiếm nhân gian, linh khí của nhân gian sẽ trở nên dồi dào như Địa Ngục, thiên tài địa bảo cũng ngày càng nhiều, đến lúc đó đừng nói là thất phẩm, cho dù là bát phẩm, cửu phẩm, đều không thành vấn đề."
Tôi tức giận gầm lên: "Đến lúc đó quỷ vật hoành hành, sinh linh đồ thán, chẳng lẽ ông không quan tâm chút nào sao?"
"Tại sao tôi phải quan tâm?" Vương cục trưởng cười lạnh, "Chỉ là một đám người phàm mà thôi, sinh mệnh chỉ có ngắn ngủi trăm năm. Một khi tu luyện đến cửu phẩm, tôi sẽ có tuổi thọ ngàn năm. Voi có quan tâm đến tính mạng của kiến không?"
Cao Vân Tuyền đầy mặt tức giận, thất khiếu đều chảy máu: "Cầm thú! Ông căn bản không xứng tu đạo."
Vương cục trưởng cúi đầu uống một ngụm trà:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-dia-nguc/3680187/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.