Edit: Frenalis
Khương Kha nói: "Ngài đã ném cô ta xuống vực sâu băng giá, đóng băng cô ta trong Vạn Niên Huyền Băng, để cô ta vĩnh viễn chịu đựng nỗi khổ lạnh giá."
"Nhớ kỹ là tốt." Chu Nguyên Hạo nói, anh đi được hai bước, nghiêng đầu nói với Khương Kha đang đi theo: "Đi chuẩn bị chút đồ ăn cho cô ta, đừng để cô ta chết đói, người phàm thật phiền phức."
Tôi cũng không biết mình bị treo ở đó bao lâu, cho đến khi mơ màng được người thả xuống, bế ngang lên, trở lại thạch lao dưới lòng đất kia.
Tôi mở mắt ra, nhìn thấy Khương Kha ở bên cạnh, hắn trải một lớp thảm nhung dày trên mặt đất, đặt tôi lên tấm nệm nhung, sau đó lại bôi thuốc cho tôi.
Tôi không nhìn hắn, từ đầu đến cuối không nói một lời.
"Tôi tưởng chị sẽ nhân cơ hội này mà mắng tôi vài câu." Khương Kha nói, "Nhưng chị dường như rất biết điều, quả nhiên, phụ nữ trước cái chết kiểu gì cũng sẽ vứt bỏ tôn nghiêm."
Tôi quay mặt đi, không nói gì.
Hắn dường như không hài lòng với sự im lặng của tôi, khi bôi thuốc lại dùng lực một chút, móng tay đâm vào vết thương trên lưng tôi.
Tôi đau đến run rẩy, nhưng vẫn cố chấp không quay đầu nhìn hắn.
Sắc mặt hắn âm trầm, rút móng tay ra khỏi lưng tôi, cẩn thận bôi thuốc, rồi dùng băng gạc sạch sẽ băng bó vết thương.
"Tôi tưởng chị thông minh hơn trong tưởng tượng." Hắn lạnh lùng nói, "Xem ra cũng không phải vậy. Đã chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-dia-nguc/3680180/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.