Edit: Frenalis
Trong khi tôi thiền định, phát hiện ra rằng chín điểm sáng bắt đầu tắt dần, đó là do năng lượng đã cạn kiệt cùng nền tảng hình thành bị nứt vỡ vụn.
Trong mơ hồ, tôi như nhìn thấy một thân ảnh màu trắng từ trong hư không bước tới, vẫn tuấn mỹ như xưa, giống như hoa lan ngọc uyển chuyển.
Tôi nhìn hắn, nói: "Tình Minh, năm đó ngươi bói rằng Âm Dương Liêu sẽ bị ta hủy diệt, không ngờ lại ứng nghiệm."
Tình Minh nhìn tôi, ánh mắt thoáng buồn.
Tôi thở dài: "Mọi thứ trên đời đều có nguồn gốc và số mệnh của nó. Âm Dương Liêu tồn tại hơn ngàn năm đã là phúc lớn, hà cớ gì cưỡng cầu?"
Thân ảnh màu trắng dường như thở dài một hơi, lùi lại một bước rồi biến mất vào hư vô.
Tôi mở mắt, thấy mình ngồi trên một tảng đá trơ trọi giữa đống đổ nát hoang tàn.
Khương Kha ngã vào bên người tôi, mặt tái mét, miệng đầy máu. Tôi hốt hoảng hỏi: "Tiểu Kha, em sao vậy?"
"Em bị trúng độc." Khương Kha yếu ớt nói, "Tên Âm Dương Đầu kia vẩy độc thủy lên người em, ngực em bị sẹo này."
Nói rồi, cậu kéo khóa áo để lộ lồng ngực. Cậu mới mười chín tuổi, nhìn gầy yếu nhưng dáng người lại rất đẹp, cơ ngực săn chắc hoàn hảo.
Tôi còn đang ngẩn ngơ thì Chu Nguyên Hạo kéo Khương Kha lại, lạnh lùng nói: "Không phải đã cho uống giải độc đan rồi sao? Vết sẹo này có là gì, vết sẹo là huân chương của đàn ông."
Nói xong, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-dia-nguc/3679758/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.