Mạc Phi Phàm chui lên khỏi bùn, túm lấy gã mập lùn khóc lóc ầm ĩ đến mức cả con phố đều nghe thấy.
Gã mập lùn gọi người đến lôi anh ta đi, nhưng anh ta trơn tuột như cá chạch, mấy tên bảo an to khỏe cũng không bắt được.
Anh ta bám riết lấy gã mập lùn, đòi phải trả tiền công, nếu không sẽ không để yên cho hắn.
Gã mập lùn bị làm phiền đến phát điên, chỉ hận không thể xé xác Mạc Phi Phàm ra. Chuyện này trước đây không phải chưa từng làm, nhưng giờ giữa thanh thiên bạch nhật, trước mặt bao nhiêu người, hắn không thể giết Mạc Phi Phàm được.
Hắn dỗ dành Mạc Phi Phàm, bảo anh ta về trước, nhất định sẽ chuyển tiền cho, nhưng Mạc Phi Phàm nào dễ bị lừa, cứ bám chặt lấy áo hắn không buông, vừa khóc vừa gào.
Phải nói khả năng diễn xuất của Mạc Phi Phàm thật không phải dạng vừa, nói khóc là khóc, nói cười là cười, nói quỳ là quỳ, đúng là tinh hoa của hai ngàn năm gây rối.
Tôi thấy xấu hổ quá thể đáng, dù sao anh ta cũng là linh sủng của tôi, chuyện này mà đồn ra ngoài thì tôi còn mặt mũi nào nhìn ai.
Nhưng nghĩ lại, anh ta cũng coi như là một yêu quái tốt. Nếu là yêu quái khác, dù không giết người thì cũng trộm cắp cướp bóc, trong phút chốc giàu nứt đố đổ vách rồi.
Tôi nhớ đến một câu chuyện mà bà nội từng kể, về một pháp sư bắt quỷ đi qua một ngôi làng, thấy một con quỷ bị mấy đứa trẻ con đuổi đánh, ném đá vào nó tới tấp.
Vị pháp sư đó không những không bắt con quỷ, còn để nó đi theo mình học pháp thuật.
Con quỷ đó không biết có phải được cơ duyên gì không, mà thực lực khi đó đã tương đương với oán quỷ trung cấp, giết mấy đứa trẻ là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng nó lại bị chúng đánh cho tơi tả, chứng tỏ nó không hề muốn làm hại bọn trẻ.
Trời cao có đức hiếu sinh, pháp sư mà bắt một con quỷ tốt như vậy thì chỉ thêm tội nghiệt.
Thực ra người tu đạo chính phái đều coi trọng tích đức. Tích đức càng nhiều, sau này tu luyện càng được thiên địa linh khí phù hộ, được Tam Thanh tổ sư ưu ái, tu luyện cũng dễ dàng hơn.
Nói đến tích đức, tôi cũng đã tích được kha khá, nhận được không ít lợi ích. Người tu đạo chúng tôi, tu hành càng sâu, càng tin vào nhân quả báo ứng.
Không phải không báo, mà là chưa đến lúc.
Cuối cùng, gã mập lùn cũng chịu hết nổi Mạc Phi Phàm, đành viết ngay cho anh ta một tấm chi phiếu năm mươi vạn. Mạc Phi Phàm hớn hở chạy ngay sang ngân hàng bên cạnh chuyển tiền vào thẻ, rồi đi vào trung tâm thương mại sắm sửa quần áo toàn hàng hiệu. Lúc bước ra, trông anh ta đúng là soái ca.
Không ngờ vừa thay đồ xong, anh chàng này đã bắt đầu ve vãn các cô gái, chọc cho hai nữ sinh xinh đẹp cười khúc khích, cành liễu rung rinh, rồi đi ăn tối với anh ta.
Tôi sa sầm mặt mày, thôi được rồi, đừng nhận anh ta là linh sủng của tôi nữa, mất mặt quá.
Trương Hoành Thái rất biết điều, không hỏi chúng tôi dưới hồ nước kia có bảo vật gì, nhưng chúng tôi đều cảm nhận được mình đang bị theo dõi.
Chúng tôi lập tức lái xe về Sơn Thành. Đêm đã khuya, tôi luôn cảm thấy nguy hiểm đang rình rập trên đầu.
"Chờ một chút." Tôi nhìn con đường phía trước tối om, rồi nhìn bản đồ trên điện thoại nói: "Nguyên Hạo, phía trước có một thị trấn nhỏ phải không?"
Chu Nguyên Hạo nhíu mày: "Em ngồi trên xe đợi, anh xuống xem sao."
Anh xuống xe nhìn quanh, hai bên đường toàn rừng rậm, chẳng thấy thị trấn nào.
Nhưng bản đồ trên điện thoại lại chỉ ra chúng tôi đang ở trong một thị trấn.
Chu Nguyên Hạo quay lại xe, sắc mặt hơi nghiêm trọng: "Chúng ta quay lại đi, lúc nãy có đi qua một ngôi làng, tối nay nghỉ ở đó."
Anh đạp ga bắt đầu quay xe. Bỗng nhiên, tôi kéo tay áo anh chỉ ra ngoài: "Nguyên Hạo, anh nhìn kìa."
Chu Nguyên Hạo quay đầu nhìn, thấy một đoàn xe xuất hiện trên đường, đang chạy về phía chúng tôi.
Đoàn xe đó trông như đoàn rước dâu, toàn xe con màu trắng, trên xe kết hoa đỏ rực, trông rất kỳ dị trong đêm tối tĩnh mịch này.
Tôi nhìn đồng hồ nói: "Gần tám giờ tối rồi mà còn có người cưới xin sao?"
Chu Nguyên Hạo cười: "Thật ra, người xưa thường làm đám cưới vào ban đêm."
Tôi chợt nhớ ra, hồi bé bà nội kể chuyện cho tôi cũng từng nói vậy. Trước thời Đường, người Trung Quốc thường làm đám cưới vào lúc chạng vạng tối.
Nhưng đến giữa và cuối thời Đường, Trung Hoa loạn lạc, đạo tặc nổi lên khắp nơi, trị an rất kém. Mà phong tục khi đó là cô dâu được đưa từ nhà mẹ đẻ sang nhà chồng, anh em nhà gái không được đi cùng, cô dâu phải một mình cưỡi ngựa đi trước, anh em nhà gái đi theo từ xa.
Kết quả là, cô dâu biến mất giữa đường. Nhà trai tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy tung tích.
Hai ngày sau, tại một ngôi làng gần đó phát hiện một người phụ nữ không mảnh vải che thân. Người phụ nữ này chính là cô dâu mất tích, bị bọn cướp bắt cóc và chà đạp tàn nhẫn.
Bọn cướp vì không muốn bị bại lộ nên hung hãn cắt lưỡi cô dâu, khiến cô không thể nói chuyện.
Trưởng làng cho rằng người phụ nữ này xuất hiện đột ngột, lại không biết nói năng, chắc chắn là quỷ quái, bèn cùng thôn dân dùng đá đánh chết cô ấy.
Khi gia đình cô dâu tìm đến, trưởng làng mới biết mình đã gây ra tội ác tày trời.
Vào thời đó, những chuyện như vậy xảy ra liên miên, vô số cô dâu bị hại khiến người ta quyết định tổ chức đám cưới vào ban ngày.
Tôi nhìn đoàn xe càng lúc càng gần, âm khí nặng nề như vậy, xem ra đúng là đám cưới ma.
Nhưng chỉ cần họ không cưới người sống và không làm hại ai, chúng tôi cũng không cần can thiệp.
Chu Nguyên Hạo lùi xe vào rừng cho họ đi qua. Lúc này tôi mới thấy rõ, những chiếc xe này hóa ra được làm bằng giấy, nhưng tay nghề rất tinh xảo, giống y như thật, trên đó còn có logo Rolls-Royce.
Xe ma đi qua từng chiếc một, cuối cùng là chiếc xe dán chữ hỷ đỏ chót, treo đầy bóng bay trắng, trước mui xe còn có một bó hoa tươi màu trắng. Theo lẽ thường, đây là xe của cô dâu.
Cửa sổ xe không đóng, để lộ cô dâu ngồi ở ghế phụ. Khi đi ngang qua xe chúng tôi, cô dâu còn quay đầu nhìn.
"Cô dâu ma này thật xinh đẹp." Tôi không khỏi thốt lên, mặc dù sắc mặt cô ấy tái nhợt, nhưng quả thật rất đẹp, đẹp đến nghẹt thở.
"Rầm." Một tiếng động vang lên, tôi quay đầu lại thấy Chu Nguyên Hạo đã bóp nát một mảng nhỏ của vô lăng.
Anh nhìn chằm chằm vào chiếc xe cô dâu, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, ánh mắt như muốn rỉ máu.
Tôi giật mình, quen biết anh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy anh như thế này.
"Nguyên Hạo." Tôi nhẹ nhàng xoa lưng anh, trấn an: "Anh, anh không sao chứ?"
Anh không nói gì.
Tôi hỏi: "Anh có biết cô dâu đó sao?"
Chu Nguyên Hạo trầm mặt, đạp ga đuổi theo đoàn xe.
Tôi sốt ruột: "Nguyên Hạo, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Chu Nguyên Hạo trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Cô dâu vừa rồi là mẹ của anh."
"Hả?" Tôi sững sờ, nhất thời chưa kịp phản ứng, một lúc sau mới nói: "Có lẽ là nhìn nhầm..."
Chu Nguyên Hạo cắt ngang lời tôi: "Đó là mẹ anh, dù bà có hóa thành tro anh cũng nhận ra."
"Đó không phải mẹ anh." Tôi vội vàng nói, "Âm khí nặng như vậy, đó là cái bẫy! Là Lệ Quỷ tạo ra ảo ảnh!"
Chu Nguyên Hạo liếc nhìn tôi, nói: "Nếu đó là cha mẹ hoặc bà của em, dù biết là bẫy, em có đi không?"
Tôi không thể phản bác, mẹ tôi đã qua đời nhiều năm, nếu hôm nay tôi nhìn thấy bà, tôi vẫn sẽ bất chấp nguy hiểm mà đi theo.
"Em hiểu rồi." Tôi đặt tay lên vai anh, kiên định nói, "Em đi cùng anh, dù là bẫy, chúng ta cũng phải xé xác kẻ hèn hạ dùng mẹ anh làm mồi nhử."
Chu Nguyên Hạo cười: "Có em bên cạnh, anh còn sợ bẫy gì nữa!"
Xe ma chạy rất nhanh, rồi rẽ vào một con đường nhỏ, tôi nhìn bản đồ điện thoại, trên đó không hề có con đường này.
Dần dần, sương mù dày đặc bắt đầu xuất hiện, những chiếc xe ma quái cũng trở nên mờ ảo.
Không biết đi được bao lâu, phía trước bỗng hiện ra một tòa trạch viện cổ kính.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]