Edit: Frenalis
"Chờ một chút!" tôi gọi anh lại. "Tại sao anh không chịu nói cho em biết?"
Chu Nguyên Hạo dừng bước. Tôi cảm thấy uỷ khuất đầy mình, những cảm xúc kìm nén bấy lâu nay tuôn trào ra, tôi nói lớn tiếng: "Anh rốt cuộc coi em là gì? Anh không bao giờ nói cho em biết chuyện nhà mình, anh biết hết chuyện của em, nhưng em lại không biết gì về anh. Phải chăng anh cố ý lợi dụng em để phục sinh, sau đó sẽ vứt bỏ em?"
Nước mắt lăn dài trên má tôi. Tôi gạt nước mắt, nói: "Lúc đầu em sống bình yên, anh đột ngột xuất hiện, nói em là người của anh, còn cưỡng ép em ở bên anh. Đúng vậy, em thừa nhận, ban đầu em bị sắc đẹp của anh mê hoặc, đồng ý ở bên anh. Nhưng giờ chúng ta đã là người yêu, tại sao anh lại giấu giếm em mọi chuyện? Anh có thực sự coi em là bạn gái của mình không? Giữa người yêu chẳng lẽ không nên chia sẻ, giúp đỡ lẫn nhau sao? Hay anh đang nghĩ sau khi mọi chuyện thành công, anh sẽ đá em đi?"
Chu Nguyên Hạo từ đầu đến cuối quay lưng về phía tôi, mặc cho tôi trút hết tâm tư. Tôi không ngờ anh lại vô tâm đến vậy, nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn rơi không ngừng.
Tôi lau khô nước mắt, nhìn lại, Chu Nguyên Hạo đã biến mất.
Lòng tôi như bị xé nát, đau đớn tột cùng. Tôi không thể kìm nén, ngồi thụp xuống, ôm lấy đầu gối, chôn mặt vào đó mà gào khóc.
Tôi không biết mình đang khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-dia-nguc/3504232/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.