Chương trước
Chương sau
Edit: Frenalis

Khách khứa gần như đã đến đông đủ, ông Dương chống gậy lên bục phát biểu lời cảm ơn, sau đó tiệc nhanh chóng được bắt đầu. Món ăn vô cùng phong phú, có thể nói là xa hoa tột bậc, nhưng tôi lại ăn không ngon miệng.

Ngồi cạnh một người chủ nợ, ai có thể ăn uống vui vẻ được chứ.

Diệp Vũ Lăng thỉnh thoảng lại nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ẩn ý khiến tôi cảm thấy rờn rợn.

Tôi ăn một con tôm, nhịn không được hỏi: "Hơn một năm trước đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Diệp Vũ Lăng nhìn tôi ngạc nhiên: "Sao? Cô không biết? Anh ấy không nói cho cô à?"

Nếu anh nói thì tôi còn cần hỏi cô sao?

Ngọc bội trong ngực tôi rung lên, có lẽ Chu Nguyên Hạo đang tức giận, tôi liếc mắt nhìn anh nhưng không quan tâm.

Diệp Vũ Lăng cầm lấy chiếc thìa, hỏi tôi: "Uống canh hải sản không?"

Tôi vội vàng xua tay: "Để tôi tự lấy, không cần khách sáo."

Diệp Vũ Lăng cười nói: "Hơn một năm trước, sự kiện ở thành phố Hắc Thủy, chuyện lớn như vậy mà cô không nghe nói gì à?"

Tôi liếc mắt nhìn cô ta: "Tình hình của tôi chắc hẳn Diệp gia các người cũng đã điều tra rõ ràng rồi, cô không cần ở đây giả vờ với tôi. Nếu muốn nói thì cứ nói, không muốn nói thì thôi, tôi cũng không ép buộc."

"Đừng giận mà." Cô ta giữ chặt lấy tay tôi, cười nói: "Tôi sẽ nói, tôi sẽ nói. Tuy nhiên nơi này không thích hợp để nói chuyện. Ăn xong, chúng ta tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện cặn kẽ."

Ăn uống xong xuôi, tôi cùng Diệp Vũ Lăng cáo từ ông Dương, đi đến một quán cà phê đối diện gọi một phòng riêng. Nhâm nhi ly cà phê, Chu Nguyên Hạo vẫn im lặng, dường như đang thừa nhận điều gì đó.

Diệp Vũ Lăng cười hì hì: "Hơn một năm trước, hai cánh cổng Địa Ngục xuất hiện ở Hắc Thủy."

Tôi biến sắc: "Cổng Địa Ngục."

"Chuyện như vậy cũng khá phổ biến trong lịch sử, nhưng thường xảy ra trên chiến trường, nơi sát khí ngút trời và hàng ngàn hàng vạn người chết, dẫn đến việc mở ra Cổng Địa Ngục, thu hút những con quỷ khủng khiếp từ địa ngục bò ra. Một chiến trường với vài vạn người thiệt mạng tối đa cũng chỉ có thể mở ra một Cổng Địa Ngục. Khi Cổng Địa Ngục xuất hiện, cơ bản sẽ không còn ai sống sót trên chiến trường đó."

Tôi cau mày.

Diệp Vũ Lăng tiếp tục: "Hiện nay là thời bình, thế mà hai Cổng Địa Ngục lại xuất hiện ở một thành phố lớn, điều này vô cùng hiếm gặp. Tổ thứ bảy quản lý thành phố Hắc Thủy sau khi phát hiện sự việc đã lập tức báo cáo lên cấp trên. Cấp trên vô cùng coi trọng, đã ban bố Anh Hùng bảng, kêu gọi tất cả những người tu đạo trên thế giới đến hàng yêu trừ ma, cứu giúp bách tính."

Cô ta thả một viên đường vào ly cà phê, nói: "Lần này Cổng Địa Ngục mở ra đã thả ra hai con quỷ vô cùng mạnh mẽ, một con từ tầng thứ mười hai địa ngục, một con từ tầng thứ bảy, đều thuộc cấp Nhiếp Thanh Quỷ, thực lực đạt đến cấp cao. Chỉ trong vòng hai ngày, hàng vạn người ở Hắc Thủy đã thiệt mạng, bao gồm cả quân đội đóng trú tại đó."

"Chuyện lớn như vậy, tất cả người tu đạo trong Hoa Hạ đều được huy động. Mao Sơn, Tung Sơn, Ngũ Đài Sơn và các tăng nhân từ các chùa chiền khác, thậm chí cả các gia tộc tu đạo đều cử người tham gia."

"Do ảnh hưởng của Cổng Địa Ngục, những con quỷ vốn đã tồn tại ở Hắc Thủy trước đây cũng đều tiến hóa, thực lực tăng cường đáng kể."

"Chúng ta đã tiêu diệt phần lớn quỷ vật trong thành phố Hắc Thủy, nhưng cũng có không ít người hy sinh. Diệp gia chúng tôi cũng mất một người, may mắn là có tôi ở đây nên tổn thất không quá lớn."

Trong lòng tôi thầm nghĩ, đây là đang khoe khoang sao?

"Về hai con quỷ Nhiếp Thanh Quỷ, tổng tư lệnh đã cử ra những thiên tài mạnh nhất trong liên quân tu đạo để đối phó. Tôi và Chu Nguyên Hạo cũng có mặt trong số đó."

Tôi không khỏi chen ngang: "Các người mới chỉ ở nhị tam phẩm, vậy đi đối phó Nhiếp Thanh Quỷ không phải quá miễn cưỡng sao?"

Diệp Vũ Lăng nhấp một hớp cà phê, cười nói: "Nhiếp Thanh Quỷ còn chưa cần đến các lão nhân ra tay, những cao thủ chân chính của các đại môn phái và gia tộc cũng không xuất hiện. Những người được cử đi đều là những người trẻ tuổi để họ rèn luyện bản thân."

Tôi nhẹ gật đầu, ra hiệu cho cô ta tiếp tục.

Diệp Vũ Lăng nói: "Nhóm thiên tài trẻ tuổi chúng tôi được chia thành hai tổ. Chu Nguyên Hạo đi đối phó với một con Nhiếp Thanh Quỷ khác. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng con Nhiếp Thanh Quỷ đó thực ra không phải là Nhiếp Thanh Quỷ thực sự, mà là Quỷ Tướng."

Tay tôi run lên suýt đánh đổ tách cà phê trong tay.

"Những thiên tài trẻ tuổi được cử đi đối phó với nó đều đã chết, Chu Nguyên Hạo cũng không may mắn thoát khỏi." Diệp Vũ Lăng nói, "Tổng tư lệnh của tổng bộ Ban Điều Tra Đặc Biệt Hồ Sơ X là cao thủ, thực lực đạt tới tứ phẩm. Tuy nhiên, một tứ phẩm muốn đối phó với Quỷ Tướng cũng rất khó khăn. Ông ta lập tức cầu viện tổng bộ, sau đó một mình chống cự trong hai giờ. Cuối cùng viện quân đến, chưởng môn phái Mao Sơn và trụ trì Ngũ Đài Sơn hợp sức tiêu diệt Quỷ Tướng đó."

Diệp Vũ Lăng thở dài: "Thi thể của những thiên tài được cử đi đối phó với con quỷ đó vẫn chưa tìm thấy, có thể bị quỷ vật đánh tan thành mây khói."

Tôi cau mày, bực bội nói: "Tổng tư lệnh đường đường là tứ phẩm, lẽ ra phải nhìn ra được con Nhiếp Thanh Quỷ đó là Quỷ Tướng chứ?"

Diệp Vũ Lăng nở nụ cười ẩn ý: "Cô biết Tổng tư lệnh là ai không?"

"Ai?"

"Cha của Chu Nguyên Hạo - Chu Vân Mộc."

Tôi đột nhiên nhớ lại ngày hôm đó Chu Vân Mộc liều lĩnh muốn giết chết con trai ruột của mình, mà cảm thấy rùng mình sợ hãi.

Ông ta không phải là không nhìn ra, mà là cố ý để Chu Nguyên Hạo đi chịu chết sao? Để tiêu diệt con trai mình, ông ta cũng không từ thủ đoạn, thậm chí không tiếc hi sinh nhiều thiên tài tu đạo vô tội khác.

Tục ngữ nói hổ dữ không ăn thịt con, lòng dạ của người này còn độc ác hơn cả hổ!

Tôi cảm nhận được Ngọc Bội bỗng nhiên lạnh đi, nhịn không được sờ sờ ngực, lòng bỗng chùng xuống. Chu Nguyên Hạo có một người cha như vậy, quả thật là gia môn bất hạnh.

Diệp Vũ Lăng nhìn tôi với ánh mắt đầy ẩn ý: "Cô và Chu Nguyên Hạo cùng nhau du ngoạn khắp nơi, dường như rất hài lòng nhỉ?"

Tôi lập tức lấy lại tinh thần, cảnh giác cao độ, không chút biến sắc đáp: "Phong cảnh Thiểm Tây quả thật rất đẹp."

Diệp Vũ Lăng nâng cằm lên, nháy mắt với tôi: "Tây Xuyên cũng có cảnh đẹp không kém, các người không muốn đi xem sao?"

Lòng tôi hơi động, rõ ràng cô ta đã nghi ngờ chúng tôi. May mắn là Trịnh thúc mưu trí vô cùng, cho dù là Diệp Gia cũng không dám khẳng định chúng tôi có đi qua thị trấn Thanh Tùng hay không.

"Tây Xuyên quá gần." Tôi nhàn nhạt nói, "Có cơ hội chúng tôi sẽ đi."

Diệp Vũ Lăng không nói gì thêm, chuyển hướng chủ đề: "Các người đến Tây An cũng là để tham gia hội đấu giá à?"

Tôi sững sờ: "Hội đấu giá? Hội đấu giá gì?"

"Cô không biết à?" Diệp Vũ Lăng nói một cách khoa trương, "Hàng năm vào thời điểm này, thành phố Tây An đều tổ chức một buổi đấu giá. Lưu gia - một gia tộc tu đạo nổi tiếng ở Tây An, sở hữu kho báu vô cùng phong phú. Hàng năm vào thời điểm này, tất cả người tu đạo ở Hoa Hạ đều đến đây để xem liệu họ có thể mua được thứ gì hay không."

Mắt tôi sáng lên, vội vàng hỏi: "Hội đấu giá năm nay bán những gì? Phải dùng tiền mua sao?"

"Món đồ được bán đấu giá mỗi năm sẽ chỉ được tiết lộ vào thời điểm đấu giá, nhưng xuất xứ từ Lưu gia, nó chắc chắn sẽ không tầm thường. Có thể mua bằng tiền hoặc trao đổi vật phẩm."

Tôi nghĩ đến điều gì đó, lại hỏi: "Nếu người khác có vật phẩm tốt, họ cũng có thể gửi bán trong hội đấu giá ư?"

Mắt Diệp Vũ Lăng sáng lên: "Đương nhiên rồi. Chẳng lẽ cô Khương có vật phẩm tốt ư?"

Tôi cười cười: "Cũng không phải là cái gì quá quý giá, chỉ là vài Phù Lục thôi, bán kiếm chút tiền tiêu vặt."

Mắt Diệp Vũ Lăng lộ ra vẻ thất vọng, nhưng miệng vẫn nói: "Nghe nói cô Khương là thiên tài vẽ bùa, chắc chắn không phải là phàm vật."

Tôi cười mà không nói gì. Nếu cô ta thực sự tin rằng tôi có Phù Lục quý giá, chắc chắn đã sớm mở lời muốn mua. Đừng nhìn cô tiểu thư này luôn nịnh nọt tôi, kỳ thực trong lòng cô ta không nhất định coi trọng tôi.

Loại con gái danh gia vọng tộc này thường có chút kiêu ngạo, mà lại đều là những con cáo già. Tôi phải cẩn thận đối đáp, tránh để cô ta lợi dụng.

"Trời đã tối rồi." Diệp Vũ Lăng đứng dậy, cúi đầu một cách lịch thiệp, "Nhà tôi còn có chuyện phải xử lý, xin phép cáo từ."

Sau khi cô ta đi, Chu Nguyên Hạo từ Ngọc Bội hiện ra, sắc mặt có chút âm u, tôi có cảm giác như bị bắt quả tang khi đang làm điều gì đó mờ ám, không dám nhìn anh.

"Em đã biết chuyện của anh rồi, giờ em hài lòng rồi chứ?" Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nhìn tôi, nói.

Tầm nhìn của tôi có chút mơ hồ, ánh mắt băng giá của Chu Nguyên Hạo như dao sắc, tôi cảm thấy mặt mình nóng rát. Anh chỉ liếc nhìn tôi một cái rồi quay người đi ra ngoài. (Thái độ gì vậy anh ơi, anh không cần thì để chị Lâm cho người khác nhé, có khối anh đang xếp hàng đó)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.