-A~~~ Hình như tôi nhìn thấy 1 con tắc kè hoa biết nói a!- Vũ Mi làm vẻ ngạc nhiên cười cười.
-Hương - Vũ - Mi! Cô nói ai là tắc kè hoa biết nói hả.- Mỗ phó giám đốc thân yêu nào đó tức giận gằn từng chữ rõ - ràng.
-Ai da! Tôi sao biết được người đó là ai cơ chứ! Tôi cũng chẳng chỉ tên nói họ của ai a! Nên....là ai thì....tự biết nha! Phó Giám Đốc thân mến của tôi.- Vũ Mi vẫn thản nhiên như khi ăn cơm á.
-Cô! Cô! Được lắm! Chết với tôi!- Vị Phó giám đốc của chúng ta nói xong rồi xong đến tát vào mặt của Vũ Mi một cái thật đau (thương quá à!). Ấy vậy mà Vũ mi của chúng ta cũng chẳng vừa, dù sao đắc tội cũng đắc tội rồi cùng lắm thì đuổi việc thôi. Dù gì đi xin vc ở công ty khác mình cũng chả phải làm nhân viên trực thang máy, có khi còn là giám đốc chứ chẳng chơi đâu! Vì vậy không thể để bản thân chịu ủy khuất đc! Nghĩ vậy cô liền giơ tay tát lại phó giám đốc 1 cái tát mạnh tới in danh lịch sử. Trên mặt 2 người in 2 bàn tay đỏ chót như mông khỉ đít đỏ (hehe, có lần tác giả cũng bị bạn mắng thành khỉ đít đỏ vậy đó haha). Không chịu ủy khuất đc! Đó là ý nghĩ của cả 2! Không thể mất mặt trước mặt nhân viên được! Đó là phó giám đốc nghĩ ngợi. Không thể để tên bà cô phó giám đốc này ức hiếp đc! Đây lại là Mi tỷ suy nghĩ. Thế rồi phó giám đốc lao tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-buong-binh-va-giam-doc-lanh-lung/100248/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.