11h vừa đến, chuông trong công ty cũng vang lên, nhân viên thi nhau đổ về phía dưới canteen. Vì lúc này không còn ai lên xuống thang máy nên Vũ Mi cũng trực tiếp đi xuống dưới canteen luôn dù sao cô cũng hẹn Như Băng rồi. Cô cuốc bộ xuống đến canteen thì nhìn đông ngó tây tìm kiếm Như Băng thân mến mà mãi không thấy đâu cả. Đột nhiên có người gọi cô từ phía sau:
-Vũ Mi ở bên này nè!
-Trời đất, Như Băng! Sao cậu không nói sớm hại tớ tìm cậu nãy giờ!- Cô vừa nói vừa chạy sang chỗ Như Băng.
-Cậu cứ nói như tớ không tìm cậu đó, tớ mới là người khổ sở khi phải mò mẫm cậu trong cả nghìn người đây này.
-Được rồi, từ lần sau gặp nhau ở chỗ này nhé!
-Ừm đi mua đồ ăn đi để tớ đi kiếm bàn trống cho nhanh không tý lại hết chỗ.- Như băng nói.
Vũ Mi đi đến quầy hàng mua 2 suất ăn như nhau rồi chạy lại chỗ Như Băng đang ngồi. Đặt hai khay cơm xuống cô cầm đũa gắp thức ăn liên tục như hổ bị bỏ đói 3 năm mà thôi 3 tháng thôi chứ 3 năm thì chết lâu rồi chứ sống sao được?
-Nè Vũ Mi! Cậu ăn gì đáng sợ vậy? Có ai giành đồ ăn với cậu à- Như Băng hỏi.
-Không có! Chả ai giám dành đồ ăn với tới cả. Đơn giản là vì đói thôi!- Câu trả lời của cô rất đơn giản không cầu kì vì cô còn mải ăn mà.
Hai người ăn chưa lâu thì từ xa một cô nhân viên chạy vào trong canteen hét lớn:
-CEO (tổng giám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-buong-binh-va-giam-doc-lanh-lung/100247/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.