Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Sau khi Lôi Hồng Hà đi rồi, Hứa Ngôn mới vào phòng ngủ của Lộ Lăng, thế nhưng cậu lại không thấy một bóng người.
Vậy là cậu trở về phòng mình, thấy được cô thiếu nữ đang co ro ngồi trên giường.
Lộ Lăng ôm đầu gối, toàn bộ cơ thể gần như đã cuộn tròn lại, khuôn mặt cũng chôn giữa hai đầu gối khiến người ta không tài nào nhìn thấy được vẻ mặt của cô bé.
Hứa Ngôn bước tới bên giường rồi ngồi xuống bên cạnh Lộ Lăng.
Lộ Lăng ngửa mặt lên, nhìn cậu:
- Sao rồi?
- Sao cái gì cơ?
- Anh với mẹ anh...
Thấy mình vừa nhắc tới từ "mẹ" là sắc mặt Hứa Ngôn đã lạnh hẳn đi, Lộ Lăng vội vàng đổi giọng:
- Anh với dì kia nói chuyện thế nào rồi.
- Đó không phải việc quan trọng. Việc quan trọng bây giờ là em nghĩ như thế nào.
- Em à...
Không biết vì sao khóe miệng Lộ Lăng bỗng cong lên, cô bé cười, để lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ.
Hứa Ngôn không hiểu lắm, cậu nhìn chằm chằm vào Lộ Lăng.
Thiếu nữ mỉm cười, khẽ nói:
- Em không đi đâu.
Phản ứng đầu tiên của Hứa Ngôn là nhíu mày:
- Tại sao?
Thiếu nữ đột nhiên mở rộng cơ thể, nằm thẳng trên giường Hứa Ngôn:
- Rất đơn giản thôi, vì mục tiêu của bản thần là tìm lại thần lực, tìm kiếm thần ngữ để thể hiện chân lý. Nhưng mà bà dì kia lại muốn đưa ta tới phòng thí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-em-gai-tuoi-teen-cua-toi/2936668/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.