Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Khi về đến nhà, Hứa Ngôn tự dưng lại nảy sinh ra một cảm giác: Có phải là điều hòa trong nhà bật quá thấp hay không?
Nhưng chỉ một giây sau, cậu đã có thể xác định rằng đó chỉ là ảo giác mà thôi. Ngọn nguồn của ảo giác này hẳn là ở người phụ nữ đang ngồi trên sa lông phòng khách kia.
Đó là một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, bà ăn vận rất chỉn chu và tỉ mỉ. Mái tóc ngắn có trật tự, cặp mắt kính gọng vàng, lớp trang điểm vừa phải, lại thêm một bộ đồ với quần dài chững chạc đến độ không thể bắt bẻ nhưng cũng không hề có một nét vui vẻ nào, tất cả những điều này kèm thêm một gương mặt đoan trang đã ngay lập tức mang lại cho người ta ấn tượng sâu sắc về hình ảnh của một vị nữ cường nhân.
Hứa Ngôn thấy bộ dáng này của bà, cậu cảm thấy bà giống một vị nữ tổng giám đốc có công ty đã niêm yết trên thị trường chứng khoán hơn là một giáo sư của Kinh Đại.
- Con về rồi, ba, mẹ.
Hứa Ngôi nhìn về phía ba và mẹ kế đang ngồi phía đối diện Lôi Hồng Hà rồi lên tiếng chào.
Lộ Thanh Mai sửng sốt. Trước đây, Hứa Ngôn vẫn luôn gọi bà là mẫu thân chứ chưa bao giờ gọi mẹ, thế nhưng bây giờ, ngay trước mặt Lôi Hồng Hà...
Hứa Vọng Hải đột ngột lên tiếng:
- Hứa Ngôn, ba mẹ có chuyện phải nói với con.
Hứa Ngôn gật đầu:
- Con biết rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-em-gai-tuoi-teen-cua-toi/2936666/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.