Dịch giả: Lãng Nhân Môn
"Tôi không nhằm vào ai cả, tôi đang nói tới toàn bộ lĩnh vực sinh học đấy, tất cả thật là lộn xộn. Lĩnh vực này thiếu một Newton hoặc Einstein. Có lẽ lời này trong mắt mọi ngýời thật là ngông cuồng, thế nhýng tôi tình nguyện thử xem sao"
Trên đường về nhà, Hứa Ngôn không ngừng suy nghĩ về những lời này, cậu đã học thuộc lòng nó, gần như không bỏ sót một chữ nào.
Điều cậu để ý không phải biểu hiện ngông cuồng và trẻ trâu của Lộ Lăng mà là vì sao con bé phải cố ý xóa đoạn này đi? Là vì sợ mình nhìn thấy sao?
Không đợi Hứa Ngôn kịp nghĩ ra ý gì thì khoảng cách từ quán cà phê về nhà đã kết thúc rồi.
Sau khi bước vào cửa, Hứa Ngôn mới nhận ra lúc này đã rất muộn rồi. Ba mẹ cậu đều đã đi ngủ, thế nhưng đèn bàn trong phòng Lộ Lăng còn sáng.
Hứa Ngôn bước tới ngoài cửa phòng cô bé, cậu khẽ đẩy một cái, hóa ra cánh cửa chỉ được khép hờ, chỉ cần đẩy là sẽ mở ra.
Thế nhưng Hứa Ngôn lại không đẩy cửa vào, bởi vì đầu óc lúc này của cậu rối bời quá, suy nghĩ của cậu cứ như một búi lông bị móng mèo cào qua vậy, rối tung cả lên.
Hứa Ngôn mạnh tay hơn một chút để làm khe cửa mở rộng hơn, xuyên qua khe cửa, cậu thấy Lộ Lăng đang dựa vào đầu giường, trong tay cô bé là một quyển sách. Cậu không nhìn rõ tên sách và nội dung trong sách nhưng chỉ dựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-em-gai-tuoi-teen-cua-toi/2936670/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.