Trời vừa sáng, tôi đã một mình bắt xe xuống núi, không làm kinhđộng tới giấc ngủ của bất kỳ người nào. Về đến nhà, tôi ốm một trậnrất nặng, sốt tới bốn mươi độ, sốt đến nỗi mê sảng, chỉ gọi tên củamột người.
Alawn không hề liên lạc lại với tôi. Không quay lại tìm tôi, cũngkhông gọi điện thoại. Thậm chí ngay cả một tin nhắn giải thích haytừ biệt cũng không có. Thật đúng với phong cách của cậu ấy.
Trong cơn mê sảng lúc ấy, tôi luôn cảm thấy mình đang nằm mơ, mơthấy mình đang ở trên núi, trong vòng tay của Alawn. Khi giấc mơ vàhiện thực lẫn lộn với nhau, tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng tôi vồnchưa từng gặp lại cậu ấy, tất cả ở trên núi hôm đó, đều là một giấcmơ mà tôi luôn một lòng mong mỏi.
Nhưng Alawn đã nói yêu tôi, chỉ yêu một mình tôi, tôi không cầnnghi ngờ; cũng giống như tôi nới tôi yêu cậu ấy, chỉ yêu một mìnhcậu ấy, cậu ấy cũng tin chắc như vậy.
Nhưng những lời yêu đó chỉ có thể đẩy lùi về quá khứ. Còn cả nhữnglời nói thời niên thiếu, lời hứa trăm năm đầu bạc, đều không phảilà giả. Ít nhất thì lúc ấy, khuôn mặt non trẻ của chúng tôi cũngđều mang nét thành khẩn tuyệt đối.
An Lương nghe nói tôi bị ốm, bèn xin nghỉ phép đến chăm sóc tôi haingày. Bên giường bệnh, cậu ấy chu đáo bón thuốc cho tôi, gọt táocho tôi ăn. Sáng nào cũng mang đến cho tôi món canh gà cá giếc nấubơ, bón từng ngụm từng ngụm cho tôi. Mỗi lần tôi phải tiêm, cậu ấyđều nắm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-duyen-nhat-dinh-se-co-phan/2843854/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.