Tôi sững sờ nhìn An Lương, bắt gặp ánh mắt của tôi, đôi mắt cậu ấycó chút gì đó bất an. Thấy tôi còn chần chừ do dự, đôi mắt vốn longlanh của An Lương dần chuyển sang sắc thái ảm đạm.
Lúc đó, tôi đã bật khóc.
Đồ Đểu, em phải lấy người khác rồi, anh... anh quả thực không còncần em nữa ư... Lời hứa trăm năm đầu bạc, có thật chỉ là lời nóiđùa của thời trẻ con không biết gì không? Vậy tại sao anh còn cươngquyết muốn khắc tên em lên người anh cơ chứ!
Tôi nhìn về hướng có Alawn, tìm kiếm ánh mắt của cậu ấy. Nhưng lạiphát hiện chỗ ngồi trên ghế sô pha đó đang bỏ trống. Tôi đã hoàntoàn tuyệt vọng rồi: A, chắc cậu ấy dẫn bạn gái ra ngoài ngắm trăngcũng nên.
Nhưng ngay giây tiếp theo, bàn tay tôi bị một bàn tay nam giới nắmchặt, cậu ấy kéo mạnh tôi một cái, tôi liền mất tự chủ cất ngườitheo, cậu ấy dùng một giọng điệu ngang ngược đến nỗi tôi không thểcảm thấy quen thuộc hơn nữa để nói, "Đi theo tớ!". Sau đó, tôi theocậu ấy bỏ chạy khỏi căn phòng mà chỉ thiếu chút nữa đã khiến tôinghẹt thở. Không lời giải thích, không chút an ủi, tôi đã bỏ đicùng người đàn ông thô lỗ như vậy, bỏ lại một đám bạn cả nam cả nữđang trợn mắt há miệng ngạc nhiên, bỏ lại một Đình Đình đang trònmắt, đưa tay lên ôm miệng vì kinh ngạc. Còn nữa, bỏ lại một AnLương vẫn đang quỳ dưới đất không chút động đậy.
Nhưng tôi có thể thề rằng, lúc đó, cả người tôi, trái tim tôi đềukhông còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-duyen-nhat-dinh-se-co-phan/2843852/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.