Cả đội rầm rộ leo lên đỉnh núi. Khi sắp lên tới đỉnh, có vẻ mọingười đều đã rất mệt mỏi, không còn ai buồn nói chuyện, tất cả đềucố giữ sức lực, phả ra những hơi thở nặng nề, cố gắng đi về phíatrước, động viên bản thân kiên trì đến phút cuối cùng.
Alawn bị nhóm bạn đi trước chắn mất đường, không hiểu sao lại tụtlại đi ngang phía bên trái tôi. Còn bên phải tôi là An Lương.
Tôi bị kẹp ở giữa. Bàn tay đang nắm lấy tay tôi của An Lương đangcố gắng để kéo tôi sát về phía cậu ấy. Trong rừng rậm ẩm ướt, bànchân tôi trơn trượt một cái, "Ai ya" một tiếng, suýt nữa thì ngãnhào. Alawn thuận thế nắm tay trái tôi, giữ cho tôi đứngvững.
Chỉ một cái nắm tay khe khẽ thôi, tôi đã cảm nhận được lòng bàn tayấm nóng của cậu ấy, dày dặn mà to lớn. Tôi hạ giọng khe khẽ nói mộtcâu cảm ơn.
Cậu ấy giả vờ như không nghe thấy, buông tôi ra rồi đi tiếp.
An Lương nói: "Lạc Lạc, đường núi khó đi quá, để tớ cõng cậu nhé."Còn chưa kịp trả lời, tôi đã lại yên vị trên lưng của An Lươngrồi.
Lúc đó liền nghe thấy một tiếng "hừ" lạnh lùng của Alawn. Cậu ấyrảo chân đuổi kịp nhóm người đi phía trước.
Tôi hỏi An Lương, có phải cậu cố ý đối xử như vậy với tớ trước mặtAlawn không. Mặc dù An Lương cao lớn lực lưỡng, nhưng cõng tôi trênlưng lâu như vậy, lại phải leo trên đường núi, thế nào mà chẳng đếnlúc sức cùng lực kiệt. Nhưng cậu ấy vẫn kiên quyết không chịu buôngtôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-duyen-nhat-dinh-se-co-phan/2843851/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.