ộ phim đó nói về cái gì, tôi không hề biết.
Đầu óc tôi vẫn đang suy nghĩ về những điều An Lương vừa nói, nghĩvề những năm qua, cậu ấy đối tốt với tôi như thế nào. Còn tôi, vìAlawn và Leo, đã hoàn toàn phớt lờ tấm lòng ấy.
Giờ đây, khi lần lượt nhớ lại từng điều một, nếu như tôi có thểtrân trọng, vậy thì đã hạnh phúc biết bao.
Xem phim xong, An Lương đưa tôi trở lại bệnh viện rồi rời đi. Cậuấy sắp đi rồi, tôi có cảm giác hoảng loạn một cách khó hiểu.
Năm năm quen biết, trong lòng tôi chỉ có một mình Alawn, còn giờđâu, An Lương - người đã luôn nằm ngoài tâm trí tôi đang từ từ rútkhỏi thế giới của tôi... Một cảm giác đau thương, lờ mờ, mang máng,giống như con sóng ngoài biển khơi, cứ nhẹ nhàng từng đợt từng đợtdội vào lồng ngực tôi.
Năm năm trôi đi mất, những bộ phim còn chưa xem hết ấy, có còn muốnxem?
Những trang nhật ký còn chưa ghi hết, có còn muốn viết tiếp?
Những điều chưa nói ra, có còn muốn nhắc lại?
Những ngượng ngùng chưa kịp thu về, có còn muốn phơi bày trên khuônmặt?
Nụ hôn nảy nở trong lòng đã nhiều năm vẫn chưa thực hiện được, cócòn muốn nhắm mắt lại để hân hoan?
Còn bức ảnh đã ố vàng, còn chiếc lá rụng đã thành đất từ lâu. Nămnăm huy hoàng có cậu ấy bên cạnh làm bạn, hoặc là thời thanh xuânngớ ngẩn hay tội lỗi... còn cả bài hát mà khi xưa chúng tôi cùngchạy nhảy ngân nga, cũng đều già cỗi đi cùng năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-duyen-nhat-dinh-se-co-phan/2843855/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.