Chương trước
Chương sau
Hôm đó là lần đầu tiên tôi thấy Leo uống say, rõ ràng là anh ấy đãrất vui. Anh ấy và đám bạn đều uống say đến quên cả trời đất, đổgục xuống bàn không còn biết gì nữa.

Tôi cũng hoa mắt chóng mặt, có phần không xác định nổi phươnghướng, lúc đứng lên đi vệ sinh, cuối cùng cũng chẳng còn ai đi theođể bảo vệ.

Từ nhà vệ sinh bước ra, tôi bị một người đàn ông cao lớn kéo nhanhra khỏi quán karaoke. Một tay anh ta bịt chặt miệng tôi để tôikhông thể nào kêu cứu lên được.

Là Alawn. Đôi mắt cậu ấy đỏ ngầu, lôi tôi ra ngoài. Bàn tay cậu ấydùng lực rất mạnh, khiến tôi cảm thấy đau. Nhưng tôi chú ý đến đôimắt của cậu ấy. Đôi mắt đau thương đến nỗi giống như một con chócùng đường đang hoảng sợ.

"Cậu làm gì vậy? Lại điên rồ gì nữa đây!" Sau khi bị lôi ra ngoài,vừa nhận được sự tự do, tôi đã xông thằng vào cậu ấy hét toánglên.

Đêm đông, ngày lễ ngọt ngào cũng không thể chống đỡ được cái lạnhthê lương của gió bắc. Tôi không mặc áo khoác, đứng trong gió lạnhđến nỗi run lên cầm cập.

Alawn lẳng lặng cởi áo khoác của cậu ấy ra, khoác lên ngườitôi.

Tôi lạnh lùng cởi nó ra, ném xuống đất.

Alawn không nói câu gì, nhặt áo lên, cương quyết khoác lên ngườitôi.

Nỗi tức giận trong tôi lại nổi lên, tôi lại cởi ra, ném xuốngđất.

Cứ như vậy, lặp đi lặp lại. Hai chúng tôi đều không ai nói gì nhưngnhất quyết không ai chịu nhường ai.

Cuối cùng, Alawn đã chịu thỏa hiệp. Cậu ấy không còn cong lưng nhặtchiếc áo khoác bị ném xuống nữa, chỉ đờ đẫn nhìn tôi. Mái tóc lòaxòa màu hung vàng, đôi lông mày khẽ cau lại, đôi mắt vốn dĩ tươicười hớn hở giờ đây lại đang đau khổ. Trong đêm Noel, ánh mắt trốngrỗng, dáng người cô đơn, tăng thêm sự tiêu điều hiu hắt cho ngàylễ.

"Rốt cuộc cậu muốn làm gì!" Tôi không chịu nổi nữa rồi, mở lờitrước.

"Cậu có biết Leo đã có bạn gái rồi không." Cậu ấy nói, giọng nóikhản đặc tới nỗi lòng tôi cảm thấy vô cùng xót xa.

"Biết."

"Quan hệ giữa cậu và Leo là gì."

"Không biết"

"Quan hệ không rõ ràng, sao cậu lại để anh ấy hôn cậu!" Cậu ấy bỗngdưng như một con sư tử tức tối lồng lộn, gầm lên khiến tôi đau nhứccả màng nhĩ.

"Tớ không biết liêm sỉ mà!" Tôi cố ý dùng câu nói mà cậu ấy dùng đểmắng tôi để chọc tức cậu ấy, liền nhìn thấy cục yết hầu trên cổ cậuấy khẽ động đậy.

Sau đó Alawn hoàn toàn không khống chế được nữa. Cậu ấy kéo mạnhngười tôi. Tôi đang đứng không vững liền trượt ngã vào cậu ấy. Tôinói cậu làm gì vậy, lời còn chưa nói xong, miệng đã bị cậu ấy bịtchặt. Từ đó về sau, tình cảm bạn bè trong sáng giữa tôi và Alawn đãhoàn toàn biến mất theo cơn gió của đêm Noel.

Cậu ấy hôn tôi như đang giận dỗi và đang muốn trừng phạt, ngấunghiến xoay chuyển trên môi tôi. Tôi muốn nghĩ rằng cậu ấy sẽ đánhtôi một trận hoặc sẽ lớn tiếng mắng chửi tôi một hồi, giống như hồinhỏ cậu ấy vẫn thường thoải mái trút giận lên tôi vậy. Hoàn toànkhông thể ngờ rằng, cậu ấy lại hôn tôi! Lẽ nào, đây là cách thứctrừng phạt của cậu ấy mới đổi từ sau khi trưởng thành ư? Tôi trợntròn mắt lên, cũng quên cả việc phải phản ứng, lại để mặc cậu ấythả sức làm càn.

Kết thúc nụ hôn, cậu ấy rời xa đôi môi của tôi.

Bạn đang đọc truyện tại kenhtruyen.wap.sh

"Tại sao cậu cũng hôn tớ?" Vừa được tự do, tôi liền thẫn thờ hỏicậu ấy. Alawn nâng cằm tôi lên, cọ mũi cậu ấy vào mũi tôi, khe khẽthì thầm: "Ban nãy chỉ là giúp cậu gột rửa sạch sẽ, tớ không chophép trên người cậu có mùi của bất kỳ người đàn ông nào khác! Bâygiờ mới gọi là hôn. Đồ ngốc, rốt cuộc thì cậu có hiểu không hả?"Sau đó, khi đầu óc tôi còn mơ mơ màng màng không hiểu, đôi môi tôilại đón nhận một nụ hôn khác.

Trong miệng cậu ấy, có mùi thơm nhè nhẹ của bia. Trong vòng tay cậuấy, có mùi hương riêng có của Alawn mà tôi đã từng rất quen thuộc.Lưỡi của cậu ấy mềm mại, ươn ướt, từ nông đến sâu, khẽ len lỏi rồitách hàm răng của tôi ra một cách khéo léo rồi thoải mái mút máttrong miệng tôi. Tôi áp sát vào người cậu ấy một cách bất lực, toànthân mềm nhũn như một đống bọt biển. Điều khiến tôi cảm thấy ngượngngùng xấu hổ nhất đó là từ trong cổ họng tôi lại không nén nổi tìnhcảm, thốt lên những tiếng rên rỉ. Sau đó, ngay cả bản thân mìnhcũng cảm thấy giật mình bởi những tiếng rên rỉ phóng đãng, cổ họngcậu ấy cũng phát ra tiếng cười khe khẽ, tất nhiên cũng mang theo cảsức hấp dẫn mà một người đàn ông trưởng thành mới có. Cậu ấy tiếptục làm sâu sắc hơn nụ hôn này.

Tôi tự cho rằng mình là người hiểu Alawn nhất trên thế giới này,nhưng lại chưa biết rằng, kĩ thuật hôn của Alawn lại thành thục vàđáng yêu đến như vậy.

Hai giờ sáng ngày Hai mươi lăm tháng Mười Hai, tôi và Alawn ôm nhautrên con phố lạnh giá mà cuồng nhiệt. Gió Bắc thổi tung mái tóc củatôi, vướng vào mặt Alawn. Cậu ấy không buồn để ý, chỉ dùng tay nhẹnhàng đỡ lấy đầu tôi, một tay kia ôm gọn lấy eo của tôi, khiến cơthể tôi hoàn toàn nép sát vào cậu ấy. Tay của câu ấy lại dò dẫm đếnphần trên cạp quần của tôi, nhẹ nhàng mơn trớn, nơi đó có khắc têncủa cậu ấy, vết xăm sâu sắc mà quả cảm. Vì Alawn quá cao, tôi bắtbuộc phải ngửa hết cả cổ mới có thể tiếp nhận nụ hôn của cậu ấy. Vìvậy, chỉ được một lát, cổ tôi đã mỏi nhừ, đau nhức. Alawn nhẹ nhàngdi chuyển, bế tôi lên trên bậc thềm, cậu ấy lại đứng ở phía dướibậc thềm. Như vậy, chiều cao của hai chúng tôi vừa đủ để trao nhaunụ hôn. Mà trong khi thực hiện những công việc đó, đôi môi củaAlawn vẫn không hề rời khỏi môi tôi.

Tôi đã không thể nhớ nổi nụ hôn đó kéo dài bao nhiêu lâu. Thânthiết bên nhau mười tám năm trời, tình cảm tốt đẹp đến mức như làanh em một nhà, chưa từng nghĩ rằng lại có thể môi chạm môi traonhau nụ hôn với cậu ấy! Rốt cục duyên và phận không giống nhau, đólà cần có trách nhiệm và dũng khí. Chúng tôi của mười tám năm vềtrước, chẳng ai có chút lòng dũng cảm này cả. Vậy là, tình cảm đượcchôn giấu suốt mười tám năm một khi được thoát ra ngoài, sẽ giốngnhư một cơn đại hồng thủy, đã phát ra là không thể thu lạiđược.

Khi tôi bắt đầu vụng về lủng củng đáp lại lời cậu ấy, tôi đã đượcnếm nước mắt của Alawn. Alawn đã rơi lệ, giọt lệ lăn dài trên gươngmặt của cậu ấy, chảy vào trong miệng tôi. Lúc bấy giờ cậu ấy mớibuông tôi ra, ngại ngùng lau đi nước mắt. Tôi không hiểu nổi tạisao cậu ấy lại khóc, tôi liền hỏi Alawn. Cậu ấy nói rằng hình nhưcậu ấy đã bị viêm đốt sống cổ. Ngay sau đó là những cú đấm túi bụicủa tôi lên người Alawn.

Alawn giữ tay tôi lại, đưa ngón tay cái ra, vuốt ve đôi môi vừa bịcậu ấy ngấu nghiến đến nỗi đỏ lựng lên, ánh mắt đắm đuối, mang theocả sự si mê mà tôi vẫn quen thuộc.

Cậu ấy lại kéo tay tôi, đánh mạnh về phía mặt của cậu ấy, nói rằngtrả nợ cho tôi. Đương nhiên là tôi không nỡ, cố gắng hết sức để rúttay về.

Chúng tôi làm lành rồi ư, tôi nghĩ, tất cả, tất cả những giấc mơđẹp đẽ kia nếu đem gom hết lại, đều không thể bằng nụ cười thực tạicủa Alawn.

Tôi cảm thấy vừa vui sướng vừa cảm động, rưng rưng nước mắt nhìncậu ấy, nghĩ đến sự vô tình của cậu ấy trong hai tháng qua, lại cảmthấy ấm ức. Cậu ấy thấy tôi khóc, kéo sát tôi vào trong lòng, khekhẽ gọi tên tôi, giống như lúc còn nhỏ. gọi tôi là phù thủy GàMên.

Cách xưng hô thật cảm động biết bao mà trước đây lại không pháthiện ra. Hóa ra mọi sự việc chỉ sau khi đã mất đi rồi, mới có thểthấy được giá trị trân quý của nó.

Chúng tôi cứ đứng ôm nhau như vậy, quên cả thời gian, quên đi tấtcả mọi người. Cho dù quên đi cả thế giới này, nhưng bàn tay vẫn nắmchặt lấy nhau, và tình cảm ngày càng gắn bó này sẽ vĩnh hằng mãimãi, không bao giờ phai nhạt.

"Tớ không muốn hỏi, tớ thường xuyên tự nhủ rằng không được để ýnữa, không được nghĩ đến nữa... Nhưng tớ không làm được! Tớ sắpkhiến mình ức chế đến phát điên mất! Cậu hãy nói cho tớ biết,"Alawn nhìn vào mắt tôi, lộ rõ thần sắc đau khổ trước nay chưa từngcó, "hôm đó, cậu thuê phòng ngủ ở khách sạn với ai vậy?".

Hóa ra, cậu ấy vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện đó.

Dù rằng tôi và Leo chẳng hề làm chuyện gì cả, nhưng khi đối diệnvới anh mắt nghi hoặc của cậu ấy, không hiểu sao lại khiến tôi trởnên nhút nhát, suy cho cùng, ban nãy Alawn đã tận mắt chứng kiếntôi và Leo hôn nhau.

"Là ... là.."

Thấy tôi ấp a ấp úng, Alawn đau khổ đoán: "Là...Leo?".

Tôi chậm rãi gật đầu, nhưng không ngờ rằng Alawn lập tức đẩy tôira, nhìn tôi đầy đau khổ tuyệt vọng. Cậu ấy lắc đầu liên tục, nóitừng chữ từng chữ một: "Lạc Lạc Tô, cậu thật là, đã khiến tớ quáthất vọng rồi, cậu có biết không? Tớ không thể tha thứ cho cậu..."Sau đó, cậu ấy bắt đầu đi giật lùi. Tôi tiến lên một bước, cậu ấyliền lùi ba, bốn bước, giống như tôi là một con bọ trong nhà xí,bẩn thỉu tột cùng.

"Nhưng tớ và Leo hoàn toàn trong sạch mà!" Thái độ của Alawn đãkhiến tôi hoảng sợ. Tôi vội vàng giải thích. Tôi càng tiến gần vềphía cậu ấy, cậu ấy càng muốn né tránh. Cuối cùng, cậu ấy trở nênđiên cuồng, lồng lộn ngang dọc trên đường.

"Trong sạch? Ai có thể tin được? Hôm nay tôi đã tận mắt chứng kiếnmối quan hệ của hai người rồi! Hai người chẳng phải đã sớm ở bênnhau rồi sao?! Chỉ có tôi là bị bịt mắt thôi! Tôi thì được coi làcái quái gì chứ? Tôi là cái gì của cậu!? Chẳng là gì cả!" Alawnchạy trên đường, ngã khuỵu xuống, càng nói càng không khống chếđược, cuối cùng ngửa mặt lên trời gào thét, tiếng thét vô cùng thêlương, tuyệt vọng.

"Alawn..." Tôi sợ đến ngây cả ngưởi, nhưng không dám lại gần cậuấy, không dám ép cậu ấy thêm nữa.

Bỗng nhiên, tôi nhìn thấy một chiếc xe tải đang lao đến từ phía saulưng cậu ấy. Trong chớp mắt, tiếng phanh xe rít lên phá rách khôngtrung, chọc thủng đêm Giáng sinh cô đơn. Sau giây phút ấy, Alawnngã lăn ra trước mũi xe.

"Alawn!!!" Tôi sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn, hét gọi tên của cậu ấyrồi chạy nhào tới bên Alawn.

Tài xế xe tải cũng đang hoảng sợ, vội vàng, mở cửa xe nhảy xuống,luôn biện hộ: "Tôi không đâm vào cậu ấy, tôi đã phanh lại kịp thờirồi mà!".

Tôi chạy đến ôm lấy đầu của Alawn. Có máu chảy ra từ đầu cậu ấy.Tôi bật khóc thành tiếng, hét gọi tên cậu ấy, hoàn toàn không biếtphải làm thế nào, tôi bỗng cảm thấy, nếu như cậu ấy ra đi, tôi cũngchẳng còn lý do nào để tồn tại nữa!

Alawn mỉm cười nhìn tôi, giọng nói run rẩy, yếu ớt: "Phù thủy GàMên, tớ... tớ muốn nói với cậu một chuyện".

"Không không không, bây giờ tớ không muốn nghe! Cậu phải khỏe trởlại rồi hãy nói cho tớ biết!" Tôi sợ đến nỗi toàn thân run rẩy, tôisợ cậu ấy sẽ nói điều gì trăng chối. Tôi ôm lấy đầu Alawn, nước mắtgiống như những chuỗi vòng hạt bị đứt dây, thi nhau rơi xuống, rớtlên mặt cậu ấy, chui vào miệng cậu ấy. Cảnh tượng ướt át tầm thườngnày đã xuất hiện một cách nhàm chán không biết bao nhiêu lần trongcác bộ phim giải trí, nào là những xung động tình cảm giả dối, lốibiểu diễn vụng về, bị tôi và Alawn không thèm để ý tới. Trong vôtuyến, hai nhân vật nam nữ khóc lóc thảm thương trước cảnh sinh tửli biệt, còn tôi và Alawn lại cười nghiêng ngả. Thế mà giờ đây, chỉmột chút sơ ý, chúng tôi đã trở thành hai nhân vật chính, diễn xuấtbằng cơ thể máu thịt thật sự của mình. 'Ngoan nào, bây giờ tớ mớicho cậu biết." Sau đó, cậu ấy khó khăn lắm mới nói được một câu,"Thực ra, bó hoa hồng đó, thật đấy, là do tớ tặng cậ." Nỗi đau khổtrong tôi đã lên tới đỉnh điểm. Thử hỏi trên thế giới này, còn lờibộc bạch nào cảm động hơn lời nói này không? Xe cứu thương đã tới,Leo và một đám người từ trong quá Karaoke chạy ra, đưa Alawn vàotrong bệnh viện, một phen náo loạn...

Thật may mắn, chiếc xe tải đó quả nhiên đã phanh lại kịp thời.Alawn chỉ bị thương một chút ở bên ngoài, phía sau gáy. Cậu ấy ngấtđi chỉ la do đã phải chịu một cú sốc tinh thần lớn.

Tôi tức trực ở bên ngoài bệnh viện suốt một đêm, Alawn vẫn chưachịu tỉnh lại. Bác sỹ nói, cậu ấy đã quá mệt mỏi, hình như đã mấyngày liền không được ngủ.

Leo lo lắng cho sức khỏe của tôi, bắt tôi về nhà nghỉ ngơi.

Alawn không sao, tôi cũng cảm thấy yên tâm hơn rồi, nhờ cảm giácnày tôi mới có thể ngủ một giấc thật say sưa. Khi tỉnh dậy đã làchiều tối, mơ mơ màng màng không phân biệt rõ hôm nay là ngày baonhiêu tháng bao nhiêu nữa.

Tôi dự định ăn tối xong sẽ đến bệnh viện thăm Alawn nhưng lại nhậnđược điện thoại của Leo, nói Alawn đã xuất viện rồi, bây giờ đang ởsân bay, sẽ về Bắc Kinh ngay bây giờ. Tôi lập tức nói tôi sẽ đếnsân bay tiễn cậu ấy.

Leo ậm ừ cho qua chuyện, nói không cần đâu, bởi vì Alawn đã lên máybay rồi.

Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, "Cạch" một tiếng, chiếc điện thoạidi động rơi xuống đất.

Cậu ấy đi rồi ư? Tại sao cậu ấy không nói với tôi một tiếng... Tôinghĩ tới nguyên nhân khiến cậu ấy phát điên lên, hóa ra, cậu ấy vẫnkhông thể tha thứ cho tôi được.

Ha ha, một tuổi trẻ tự do tùy tiện, một tình yêu thật đáng buồncười.

Tôi đã có một thời gian điên cuồng tìm cậu ấy, gọi điện cho Alawn,số điện thoại đã thay đổi, hỏi bố mẹ cậu ấy, hai bậc phụ huynh nhântừ trước đây từng coi tôi là con dâu duy nhất, giờ cũng lạnh lùngkhách khí, "Nếu ở bên Leo rồi, thì đừng làm phiền Alawn nhà chúngtôi nữa."

Đến kỳ nghỉ đông, nghe nói Alawn đã về nhà ăn tết, nhưng tôi khôngthể nhìn thấy cậu ấy. Tôi cũng không thể mặt dạn mày dày đến nỗikhông được mời mà tự tìm sang đó.

Mùa xuân đến, cả nhà Alawn đã chuyển đến Bắc Kinh sinh sống.

Có thể suốt đời này, tôi không còn được gặp Alawn nữa. Tôi thầm oántrách cậu ấy. Lòng tự trọng mãnh liệt cũng không cho phép tôi lạiđi tìm cậu ấy. Tôi đem mọi thứ có liên quan đến Alawn khóa chặttrong hòm, phải dùng hết bốn cái hòm to mới chứa được hết. Quà cậuấy tặng tôi, thư cậu ấy viết cho tôi, bài tập cậu ấy làm cho tôi,quần áo cậu ấy vứt ở nhà tôi mà chẳng buồn sang lấy về, đôi giàythể thao cậu ấy bảo tôi giặt sạch rồi cũng quên không cầm về, chiếcáo đôi có dòng chữ "Tôi chỉ ăn cơm, không rửa bát" cậu ấy tặng tôi,một chiếc kẹo mềm vị chanh trong ngăn kéo đã bị chảy mất một nửa...còn cả bó hoa hồng mà cậu ấy tặng tôi, ký tên một người đàn ôngthầm yêu tôi.

Mười tám năm sớm tối bên nhau, nếu một người có thể sống đến támmươi tuổi, đó đã là một phần tư của cuộc đời rồi.

Suốt mười tám năm trẻ trung sôi nổi nhất trong cuộc đời em luôn cóanh, biết bao nhiêu hồi ức thuộc về riêng chúng ta.

Tôi như một quả phụ đang thu dọn đồ đạc khi người chồng đã ra đi,lặng lẽ sắp xếp những món đồ vụn vặt, sau đó trân trọng và đauthương lần lượt xếp chúng vào hòm, khóa lại, bụi phủ.

Mẹ thấy bộ dạng ngày càng ủ ê rầu rĩ của tôi, cảm thấy lo lắng. Mẹbắt đầu động viên tôi đưa bạn trai về nhà chơi. Mẹ nghĩ rằng congái mẹ đã muốn lấy chồng rồi không chừng, bởi tôi đã có bạn trairồi, nên mới không cần cậu bạn chơi thân từ thời thơ ấu nữa.

Nhưng cậu ấy không phải chỉ là bạn chơi thân, cậu ấy làAlawn.

Nhớ cậu ấy, lại sợ nhớ đến cậu ấy. Nỗi nhớ nhưng đáng ghét đó lạiđầy ắp trong không khí, không nơi nào là không có.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.