Sưu tầm
Cứ mỗi trận đá bóng, An Lương đều mời tôi đi xem. Cậu ấy mời tôi,tôi liền đi. Thực ra trong trường học, An Lương được rất nhiều bạngái chú ý, nhưng cậu ấy lại luôn giữ khuôn mặt lạnh lùng, khôngthân mật với bất kì bạn gái nòa cả, chỉ nói chuyện với một mìnhtôi. Tôi vừa cảm động vừa hổ thẹn day dứt, sợ sẽ làm cậu ấy lỡ dở.Lần nào cậu ấy cũng mỉm cười nói không sao. Vậy là xem cậy ấy đábóng giữ hộ quần áo trở thành cách duy nhất để tôi có thể báo đápchân tình đó. Những co gái khác khi xem bạn trai của mình thi đấutrên sân đều khua chân múa tay hò hét cổ vũ tinh thần hco họ cốgắng duy chỉ có mình tôi im lặng. Tôi chỉ lặng lẽ ngồi trong mộtgóc khuất nhất.
Cho dù tôi ngồi ở đâu. An Lương vẫn có thể chỉ cần quay đầu lại làphát hiện ra sau đó vẫy vẫy tay về phía tôi.
Tôi vốn dĩ không thích giao lưu với ai khác giờ đây càng trở nên ítnói hơn nhiều.
Duyệt Duyệt lo lắng cho tôi, để khuấy động không khí, cô ấy vừa đùavừa nói: " An Lương là chàng trai không tồi, có thể cậu ấy thật sựthích cậu, cậu thử nhận lời hẹn hò với cậu ấy xem sao."
Đối với trò đùa này tôi thường chỉ mỉm cười cho qua chuyện.
Không có tin tức gì của Alawn nhưng có tên của cậu ấy phía sau lưngtôi bên trên cạp quần.
Cách đây ba bốn ngày Leo lại hẹn gặp tôi. Anh ấy đã có một thờigian học vẽ tranh đôi khi chúng tôi cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-duyen-nhat-dinh-se-co-phan/2843837/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.