Sau dịp lễ Noel, Duyệt Duyệt rầu rĩ nói: "Lạc Lạc Tô, tốt nhất làcậu nên đến với An Lương đi, cậu ấy vốn chẳng để ý đến tớ, khi ngheđiện thoại, biết rằng cậu không đi, chỉ có một mình tớ đi, cậu ấycòn chẳng muốn gặp mặt tớ nữa! Trong lòng cậu ấy chỉ có cậu màthôi".
Tôi nói không thể như vậy được, nếu thật lòng yêu tôi thì không thểđiềm tĩnh đến thế khi nghe tôi kể về chuyện tôi đã tiếp xúc như thếnào với người đàn ông khác.
Nhưng sự thật đã chứng minh, An Lương chính là một người đàn ông cóthể điềm tĩnh trước tình yêu. Năm thứ tư đại học, cậu ấy phong độngời ngời, được rất nhiều người chú ý, nhưng lại không hề hẹn hòvới bất kỳ cô gái nào. Tôi nói cậu ấy tại sao không hẹn hò, cậu ấychỉ hờ hững nói "Chẳng phải cậu cũng không thể hẹn hò với bạn trainào đó sao?"
Tôi cứng họng không nói được câu gì.
An Lương luôn biết giữ mức độ thân thiết đúng chừng mực trong mốiquan hệ với tôi, khăng khít mà không nhàm chán, tần suất hẹn tôiđến những nhà hàng lớn dùng bữa ngày càng tăng lên nhưng lần nàocũng có những lý do rất chính đáng: chúc mừng cậu ấy thi đỗ tiếngAnh cấp bốn; tiếng Anh cấp sáu; tiếng Anh cấp tám; bằng B tin học;trình độ trung cấp tiếng phổ thông; chúc mừng cậu ấy được giải nhấtcuộc thi hùng biện; người hùng biện hay nhất trong cuộc thi hùngbiện tiếng Anh v.v...
So với một sinh viên năm thứ tư bình thường, không chút gì nổi trộinhư tôi, An Lương hầu như tháng nào cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-duyen-nhat-dinh-se-co-phan/2843841/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.