Giờ ra chơi, Hứa LậtDương hỏi thăm vết thương ở tay của tôi.
“Tay cậu làm sao thế?”
“Tớ không cản thận nên bịđứt tay.” Tôi trả lời đơn giản cho qua chuyện. Nào ai biết nguyên nhân sâu xacảu vết thương này thật khó có thể nói ra. Tôi rất sợ Hứa Lật Dương sau khibiết được gia cảnh thật của tôi sẽ coi thường và ghét bỏ tôi, coi thường đứacon gái có đầu óc bất thường do người mẹ có đầu óc bất thường sinh ra.
Tôi cúi mặt xuống, trộmnhìn ánh mắt quan tâm, dịu dàng của Hứa Lật Dương.
Kẻ từ ngày hôm đó, ngàynào tôi cũng nghĩ đến cậu ấy. Trong giờ học thì nghĩ xem liệu cậu ấy đang chămchú nghe thầy cô giáo giảng bài hay lại đang ngẩn người ra sau lưng tôi. Lúc vềnhà thì nghĩ không biết giờ này cậu ấy đang làm bài gì, đang đánh bóng rổ hayđi một mình về nhà và thi thoảng liệu cậu ấy có nghĩ đến tôi không?
Chúng tôi bắt đầu nóichuyện với nhau, nhưng rất ít.
Trong thế gian này, chúngtôi được định mệnh sắp đặt cho gặp nhau và thương yêu nhau.
Tôi tin rằng từ sauchuyện lọ thuốc Vân Nam, Hứa Lật Dương cũng bắt đầu cảm nhận được tình cảm tôi dànhcho cậu ấy.
Và cùng lúc đó, tôi cũngnhận ra chút thay đổi trong cách cư xử của cậu ấy đối với tôi.
Ví dụ nếu so với lúctrước thì giờ đây cậu ấy nói chuyện với tôi dịu dàng hơn rất nhiều, hay đôi lúcánh mắt hai chúng tôi gặp nhau, cậu ấy cũng đỏ ửng mặt y như tôi vậy.
Đới với tôi, lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-don-vao-doi/2288921/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.