Thời gian đó, có lẽ vìHứa Lật Dương nên sau khi thi giữa kỳ, trong bản xếp hạng, tôi tụt từ thứ nhấtxuống thứ tư, khi gọi điện thông báo với mẹ tôi về cuộc họp phụ huynh, giáoviên chủ nhiệm - cô Vu đã nhắc đến vấn đề này.
Và thế là hôm đó vừa bướcvào nhà, tôi đã có thể nhận thấy ngay thái độ đằng đằng sát khi của mẹ.
Phòng của tôi bị bới tunglên, ảnh, hộp bút, sách, vở ghi chép, tất cả đều bị lật tung. Có lẽ mẹ muốn tìmbằng chứng gì đó. Tôi cười thầm trong bụng: May mà mình thông minh, cuốn nhậtlý đã đã khoá chặt và luôn ở trong ba lô.
“Mày còn dám vác mặt vềđây cơ à? Mày làm cái trò gì ở trường hả? Điểm thi thấp như thế, đầu óc mày cóphải là bã đậu không?” Mẹ vừa nói, vừa lấy tay day vào đầu tôi.
Tôi cúi gằm mặt, vừa giơchiếc ba lô lên đỡ đòn tấn công của mẹ, vừa lùi dần về phía sau để trốn.
Kết quả là ngón tay mẹ bịđập mạnh vào chiếc khoá ba lô của tôi. Mẹ kêu lên một tiếng rồi ngay lập tứcchạy ra ngoài hành lang lấy roi.
Đã lâu lắm rồi, mẹ khôngdùng roi đánh tôi. Tôi đã từng có lần một mình đứng ngoài ban công, vô cùng đắcý nói với chiếc roi rằng: “Roi yêu quý, từ giờ mày có thể nằm yên nghỉ đượcrồi.” Vậy mà không ngờ hôm nay mẹ dùng lại vũ khí này.
Khi mẹ vừa giơ chiếc roilên cao chuẩn bị đánh vào người, tôi cảm thấy cô cùng tức giận, không thể khốngchế được cảm xúc của mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-don-vao-doi/2288918/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.