Trước khi Hứa Lật Dươngvào lớp, tôi ngồi ở cuối lớp và hầu như chẳng bao giờ nói chẳng với ai. Sự xuấthiện của Hứa Lật Dương đã phá tan tình trạng này. Tôi thật sự không biết phảinói chẳng với những người khác như thế nào, mở miệng ra là cảm thấy tự ti và losợ. Có lẽ tại việc ở nhà, cho dù tôi có nói gì với mẹ tôi thì đều bị mẹ mỉa maihoặc trách móc nên đã khiến tôi có một mặc cảm về tâm lý khi giao tiếp.
Không nói gì, nhưng tôivẫn có thể làm một việc. Đó là tôi thầm quan sát Hứa Lật Dương.
Ngày thứ hai, khi nộp vởbài tập về nhà, cậu ấy đến bên bàn tôi, nói: “Vở bài tập nộp cho cậu à?”
Tôi ngẩng đầu nhìn. Cậuấy quả là đẹp trai, rất gầy, rất cao, vô cùng sạch sẽ thậm chí có thể nhìn thấytừng sợi lông tơ quanh miệng cậu ấy. Không biết tại sao, tôi muốn cười với cậuấy. Tôi nghĩ là khi đó tôi đã có cảm tình với cậu ấy rồi, nhưng tôi lại chẳngbiểu lộ những điều đó ra ngoài. Tôi chỉ nói: “Ừ, vở bài tập nộp cho tớ. Trả lạichiếc áo đồng phục cho bạn này. Cảm ơn bạn rất nhiều.”
Cậu ấy đặt vở lên trênbàn tôi, ngón tay thon dài, trông rất mềm và trắng. Cầm chiếc áo đồng phục trêntay, cậu ta ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu giỏi thế, có thể gấp quần áo gọn và đẹpnhư ở ngoài hàng vậy?”
Tôi chỉ cười, không trảlời, trong lòng thầm nghĩ: Nếu như cậu sống ở nhà mình thì cậu cũng có thể gấpchiếc áo gọn và đẹp như vậy.
Làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-don-vao-doi/2288916/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.