“ A … tôi có thứ này muốn cho em chơi, đợi tôi một lát.”
Cô vừa quay sang, đã thấy anh mất hút sau bức tường, không biết lại định làm trò gì nữa!
“ Lóc cóc …lóc cóc …”
Một chú bạch mã trắng như tuyết hiện ra trước mắt cô, bên trên cổ có đeo một cái chuông khá lớn, mỗi lần chú ngựa di chuyển lại kêu lên “ lóc cóc”. Anh từ trên cao đưa tay xuống với cô, anh rất đỗi hiên ngang khi ngồi trên lưng ngựa, cô thật sự là không có nhìn lầm.
“ Nào em lên đây!”
“ Tôi không biết cưỡi ngựa đâu.”
“ Yên tâm, tôi sẽ dạy em.”
“ Thôi … không cần đâu.”
Trần Dạ xua tay liên tục, bước lùi về phía sau, trông thấy anh từ lưng ngựa nhảy xuống. Cô hốt hoảng xoay người bỏ chạy, nhưng chạy chưa được vài bước chân, đã bị anh vác lên lưng tiến thẳng đến con chiến mã.
“ Thả ra, tôi không thích thế này đâu.”
“ Em sợ gì chứ? Tôi sẽ không để em ngã đâu, tôi muốn đưa em đến một nơi đảm bảo em sẽ thích cho xem.”
“ Lần nào cũng vậy, tôi đi riêng với anh tôi đều bị vạ lây từ anh cả, tôi không muốn bị truy sát nữa đâu. Làm ơn thả tôi ra a..á..á!”
Người đã được đặt trên lưng ngựa.
“ Bám chắt dây cương.”
Anh ổn định vị trí cho cả hai, ôm sát cô thật chặt vào ngực, sau đó quất dây cương. Chú ngựa kêu vang một tiếng, lập tức phi nước đại. Trần Dạ nhắm chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-don-oi-chao-nhe/3174651/chuong-11-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.