4:30 pm, Kapul airport.
“ Soạt …soạt …soạt!”
Người đàn ông ăn mặc thoải mái, với mắt kính đen trên sóng mũi cao, cùng làn da vàng đặc trưng, anh ta có vẻ hơi sốt ruột.
Vừa quẹt thẻ an ninh liền lập tức nhìn dáo dác xung quanh, đảo mắc một lượt vẫn không thể thấy được dòng chữ tiếng việt nào có tên mình. Chỉ thấy hàng dài người mặc quần áo như đang “ phủ bao bố” lên người, trên tay họ cầm những tấm bảng được viết bằng các nét chữ ngoằng ngèo, anh nghĩ họ đang thi nhau vẽ giun trang trí lên đó.
Hừm … cũng đặc biệt đó!
Anh theo thói quen móc từ trong túi ra chiếc điện thoại, sau khi khởi động hoàn tất, trên màng hình báo nhiệt độ hiện tại là bốn mươi bốn độ C. Ánh mắt không tự chủ lại lướt qua một lượt những người trước mặt, trong lòng không khỏi than thầm một tiếng, thật lợi hại, họ không bị nóng mà chết, hiện tại nếu người cần đến không đến anh sẽ bị nhiệt độ nơi này thiêu cho chết.
Qủa không hổ danh một đất nước nuông chiều tử thần a!
Chiếc taxi công cộng dừng trước mặt anh, người bên trong bước ra. Người cần đến đã đến anh cũng không muốn nhiều lời định chỉ nói “ hi”, để bày tỏ thiện tình. Nhưng cô nàng này sao thế nhỉ? Vừa thấy anh liền nhào tới ôm thật chặt.
Anh cười nhẹ, nói: “ Hi! Cố nhân.”
“ Trần Thuận! Welcome to Afganistan, hahaha.”, cô cố tình trườn tới bên anh để nói, hơi thở cũng lượn lờ thổi gió khí bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-don-oi-chao-nhe/3174650/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.