Trở về từ rừng quốc gia, Trần Đông Lan và Viên Uyên lại bắt đầu một tuần làm việc mới. Mặc dù đã xác định quan hệ yêu đương nhưng cuộc sống của họ chẳng có gì thay đổi. Vẫn như thường ngày, mỗi sáng Trần Đông Lan làm đồ ăn sáng, đứng trong bếp đợi Viên Uyên mặc áo ngủ bước đến, hỏi sáng nay hắn muốn ăn gì. Sau đó họ sẽ cùng nhau ngồi xuống ăn sáng, xem tin tức buổi sáng. Đến giờ đi làm, cậu đáp tàu điện ngầm, Viên Uyên đến bãi đỗ xe lấy xe, khi tạm biệt thì một câu “Tối gặp nhé”. Buổi tối về nhà, hai người vào bếp nấu cơm, ngồi đối diện nhau ăn cơm, cuối cùng cả hai chung tay rửa bát. Điều khác biệt duy nhất là trong cuộc sống giản dị thường ngày này, họ thân mật kề cận bên nhau, sẽ ôm nhau, sẽ hôn nhau, hôn quá giới hạn còn dùng tay an ủi người kia như hồi ở công viên quốc gia. Hôm tết nguyên tiêu, Vu Lâm đầu têu hẹn Tiểu Chu, Âu Dương, Viên Uyên và Trần Đông Lan đi ăn lẩu. Vu Lâm tới trước, Tiểu Chu và Âu Dương đến sau gã. Họ ngạc nhiên nhìn thấy Vu Lâm dẫn theo bạn gái, tính cách cũng thùy mị, lúc tự giới thiệu, cô nói với mọi người mình là bạn gái của Vu Lâm, họ Trương, là giáo viên tiểu học. Cằm Âu Dương và Tiểu Chu suýt rơi xuống đất: “Cô Trương ơi sao cô lại nhìn trúng thằng cha Vu Lâm này thế? Tôi nói cô nghe này, thằng Vu Lâm…” Vu Lâm hơi ngượng, cuống cuồng cắt ngang lời Âu Dương: “Dẹp dẹp dẹp, mày tự giữ lại mà nghe một mình đi.” Tiểu Chu cười cười “giải vây” cho Vu Lâm: “Cô giáo Trương ạ, cậu Vu Lâm này bình thường lông bông lắm, hội hè thì lắm mồm, thích nhậu nhẹt mà hôm nay ngoan hẳn, im ắng như ông cụ luôn kìa, ra là do có cô ở đây quản ổng.” Cô Trương dễ xấu hổ, chỉ mấy câu đơn giản vậy mà ghẹo cô đỏ bừng đôi má: “Không mà… Lúc nào anh Vu cũng chững chạc hết.” Vu Lâm cười hì hì như thằng ngốc. Tiểu Chu và Âu Dương liếc nhau, hai đứa cùng xoa xoa da gà trên cánh tay. Họ trò chuyện được mấy phút thì Viên Uyên với Trần Đông Lan mới đến. “Ngại quá, đến muộn mất. Đường hơi tắc.” Viên Uyên kéo ghế cho Trần Đông Lan, đợi cậu ngồi xuống mới ghé bên tai hỏi: “Em nóng không, có muốn cởi áo khoác ra không?” Trần Đông Lan lắc đầu, hắn mới ngồi xuống bên cạnh cậu. Bốn đôi mắt nhìn hai người họ lom lom. “Sao thế?” Viên Uyên khó hiểu, “Gọi hết đồ chưa?” Nói xong mới thấy cô gái tóc dài ngồi bên Vu Lâm. Cô Trương chào hỏi họ rồi giới thiệu bản thân mình. Mỗi một sợi tóc của Vu Lâm đều tỏ rõ “Tui rất là đắc chí”, Viên Uyên kìm nén được, giữ cho thằng bạn tí mặt mũi: “Chào cô, tôi là Viên Uyên.” Trần Đông Lan cũng gật đầu với cô: “Tôi là Trần Đông Lan.” Vu Lâm cứ tươi roi rói, từ giây phút cô giáo Trương đồng ý hẹn hò với gã là gã đã tưởng tượng ra cảnh này. Người gã thích tốt vậy cơ mà, phải chiêu cáo thiên hạ, cho tất cả bạn bè gần xa bà con lối xóm biết mới được. “Gọi hết đồ rồi, gọi cả mấy món mày thích đấy, yên tâm.” Vu Lâm mỉm cười “tao làm việc thì mày cứ yên tâm”. Viên Uyên gật đầu cho có lệ, gọi phục vụ đến, cầm thực đơn hỏi Trần Đông Lan từng món “Có thích không”, “Gọi mấy phần”, “Hương vị đậm hay nhạt”. Vu Lâm không để ý nhưng Âu Dương và Tiểu Chu càng nhìn càng thấy quái. Âu Dương cầm điện thoại gõ chữ cho Tiểu Chu nhìn: [Viên lão đại chiều cậu ấy như chiều vợ luôn.] Tiểu Chu gửi cho gã icon gật đầu liên tọi, tặng kèm mấy dấu chấm than. Âu Dương tiếp tục: [Em có đau lòng không vậy? Em gái xinh tươi khóa dưới mà so ra còn kém bạn cũ, chậc chậc chậc.] Tiểu Chu giẫm lên giày Âu Dương, không thèm để ý đến gã. Đồ ăn lên hết rồi, mọi người vừa nhúng lẩu vừa chuyện phiếm. Chủ đề tập trung vào mối tình của Vu Lâm với cô giáo Trương, lạ là một thằng cha trông có vẻ dạy hư cả học sinh tiểu học như gã mà cũng cưa đổ được giáo viên cấp một, đúng là chuyện lạ đó đây. Tính cô Trương dễ xấu hổ, không chịu được câu hỏi của đám người này, liên lụy đến một tay chẳng biết sĩ diện là cái quái gì như Vu Lâm cũng xấu hổ theo, ấp úng không nói rõ. “Tôi thật sự hết chuyện để kể rồi đó.” Giọng cô giáo Trương đầy khẩn cầu, họ hỏi đến chuyện cô đã hôn Vu Lâm chưa thì cô ngại không nói nổi, cố hết sức nói lảng sang chuyện khác: “Thế anh Viên với anh Trần thì sao, thấy hai anh thân mật quá, không phải là đang yêu chứ?” Cô là một người nhạy cảm, nhìn cách hành xử giữa Viên Uyên và Trần Đông Lan đã thấy không hề đơn giản. Cô không nhận định hẳn họ là người yêu, chỉ đùa vậy thôi. Nhưng do không khéo nói chuyện nên thường hay đùa mấy câu lạc quẻ. Lời vừa thốt lên, năm người đờ ra. Vu Lâm ngại cực kì, giải thích với người yêu: “Không, quan hệ của hai người họ khá là…” “Dễ nhận ra thế à?” Viên Uyên kinh ngạc nhìn cô Trương, “Bọn tôi cũng mới yêu nhau thôi, tưởng không lộ quá chứ.” Trần Đông Lan quên cả nhai thức ăn, phồng má nhìn Viên Uyên. Viên Uyên nắm chặt tay cậu dưới gầm bàn. Vu Lâm suýt nữa ngã từ trên ghế xuống: “Đại ca ơi… Anh đừng đùa, hôm nay là cá tháng tư à?” Dù cô Trương khá kinh ngạc nhưng cũng thấy cá tháng tư với nguyên tiêu sao mà dính vô nhau được: “Tất nhiên không phải, sao anh lại hỏi thế?” Tiểu Chu che miệng lại, thốt lên đầy kinh ngạc. Phản ứng của Âu Dương là bình tĩnh nhất: “Chuyện từ bao giờ?” Viên Uyên cũng hết sức bình tĩnh: “Mới mấy ngày nay thôi.” “Mấy hôm trước vừa xác định quan hệ mà giờ đã kể ngay với mọi người…” Âu Dương nhìn về phía hắn, “Cậu nghiêm túc đấy à?” “Ừ.” Viên Uyên gật đầu, “Nghiêm túc.” Âu Dương im lặng. Gã không nói gì, cả bàn im phăng phắc. Đến khi cô Trương hơi bất an, Vu Lâm mới chủ động lái qua chuyện khác, mọi người tiếp tục tám chuyện nhưng bầu không khí không được thoải mái như lúc trước, chỉ có cô Trương là không hiểu rõ lắm. Sau khi ăn xong, ai về nhà nấy. Vu Lâm gọi Viên Uyên lại: “Viên lão đại, tao chỉ nói một câu thôi, chỉ cần bọn mày nghiêm túc, anh em tụi tao ai cũng ủng hộ.” Tiểu Chu đứng sau gã, cúi đầu nén nước mắt lại, lúc ngẩng đầu lên gương mặt đã mỉm cười. Viên Uyên vỗ vỗ vai gã: “Cảm ơn mày.” Chào bạn bè xong, Viên Uyên và Trần Đông Lan lái xe về nhà. Trần Đông Lan không thắt dây an toàn ngay mà hỏi Viên Uyên: “Sao tự nhiên anh lại kể ra?” Thắng thắn đến kiên quyết như thế, như thể đang khẳng định trái tim mình, tuyệt đối không hối hận. Viên Uyên cho cậu một ánh mắt an tâm: “Bởi vì tôi nghiêm túc.” Trần Đông Lan thắt dây an toàn, dùng động tác ấy che đi khóe mắt đang phiếm hồng của mình. Trên đường về nhà lúc đi ngang qua hiệu thuốc, Trần Đông Lan bảo hắn dừng xe. Cậu vội vã chạy xuống: “Em đi mua ít đồ, chờ em chút.” Lúc về cậu xách theo cái túi con con, Viên Uyên sợ cậu có bệnh tật gì, bỗng dưng lại đòi mua thuốc, lấy ra xem mới biết bên trong là mấy hộp áo mưa với một tuýp gel bôi trơn. Hai tay Trần Đông Lan run bần bật, ôm vai hắn, hôn lên khóe môi hắn: “Viên Uyên, em muốn làm tình với anh.” Sau đó, Viên Uyên không biết mình lái xe về nhà kiểu gì, có vượt quá tốc độ không, hắn chỉ biết hắn vào thang máy đã ôm riết Trần Đông Lan, xoa xoa mái tóc cậu, chỉ có như vậy mới xoa dịu được ngọn lửa trong lòng. Về đến nhà, hắn vừa đóng cửa lại, Trần Đông Lan đã dán vào người hắn, ôm lấy má hắn hôn riết. Hơi thở Viên Uyên nặng nề, ôm lấy cậu, chôn mặt vào cổ cậu, cảm giác mình khát sắp chết tới nơi, hai tay lần vào trong áo Trần Đông Lan, sờ dọc từ eo lên mỗi một đốt xương sống. Trần Đông Lan bật thốt ra một tiếng thở dài. Họ không nỡ rời khỏi cơ thể nhau nên lúc cởi quần áo khá chật vật, nhưng cởi một món lại thêm một ngón kinh nghiệm, càng về sau động tác càng nhanh, càng cấp thiết. Khi tay Viên Uyên lướt qua ngực Trần Đông Lan, tìm được hai đầu nhũ đã ngạnh cứng như đá, chỉ dùng ngón cái cọ qua thôi Trần Đông Lan liền đứng không vững. Viên Uyên ôm cậu lên ghế sofa. Cả người Trần Đông Lan tê dại. Cậu với lấy chai bôi trơn trong túi nhưng cánh tay không có lực, cầm được chai bôi trơn lại đánh rơi hai hộp áo mưa. Họ rất hiếu học, chỉ bối rối một lần đã biết chuyện này phải làm thế nào. Dựa trên tinh thần cần cù đi sâu vào nghiên cứu, tính ra còn nghiêm túc hơn cả hồi đi học. Viên Uyên biết cậu cầm tuýp thuốc là có ý gì, hắn cởi quần Trần Đông Lan xuống, nắm lấy mắt cá chân, tách hai chân cậu ra. Giữa hai chân Trần Đông Lan là dương vật đã ngẩng cao đầu từ lâu, màu hơi nhạt, nó khẽ nảy lên vì động tác của Viên Uyên. Đằng sau hai quả cầu là bắp đùi và cặp mông đang phiếm hồng. “Anh có muốn không?” Trần Đông Lan vội vàng hỏi, “Anh muốn em không?” Cổ họng Viên Uyên sắp bốc cháy tới nơi, nói không nên lời, chỉ bật ra được một từ “muốn” trong tiếng thở hồng hộc. Hắn bóp gel ra tay, thăm dò đút vào trong hậu huyệt Trần Đông Lan. Miệng huyệt rất chặt, cho dù gel bôi trơn nhiều đến mức nhễu xuống từ ngón tay Viên Uyên thì hắn vẫn phải bỏ kha khá thời gian mới nhét được một ngón tay vào. Tần suất hô hấp của Trần Đông Lan dồn dập, cậu cảm thấy đau nhưng chút đau này cậu chẳng thèm để tâm. Trong đầu cậu chỉ còn lại duy nhất một suy nghĩ “Họ đang làm tình”, ý nghĩ này khiến phía dưới của cậu căng cứng, cảm giác như máu cậu tập trung hết xuống đó. Khi Viên Uyên chen ngón thứ hai vào, hậu huyệt Trần Đông Lan đã được nới lỏng đến mềm ướt rồi. Mỗi khi ngón tay hắn ra vào, vách thịt bên trong tự động nuốt lấy ngón tay hắn, không cho hắn rút ra. Toàn thân Viên Uyên vã mồ hôi. Thân dưới cứng đến mức sậm màu, gân xanh trên cán nổi cộm. Nhưng hắn vẫn nhịn đến lúc Trần Đông Lan có thể tiếp nhận được ba ngón tay mới xé áo mưa đeo lên dương vật, từ tốn đưa nó vào trong. Quy đầu chỉ mới đâm vào, Trần Đông Lan đã nức nở. Đau thì có đau nhưng bởi vì được khuếch trương cẩn thận, phần nhiều hơn là cảm giác căng trướng khi bị nong rộng. Dương vật của Viên Uyên nóng bỏng, cho nên Trần Đông Lan có thể cảm nhận rõ ràng mỗi một tấc gậy đâm vào trong. Tuyệt quá, trên đời này chẳng có chuyện gì tuyệt hơn chuyện này nữa. Viên Uyên hôn cậu, từ tốn chen vào cả cây. Trướng quá. Trần Đông Lan cắn chặt mu bàn tay, không nhịn được lui người lên trên trốn tránh nhưng Viên Uyên lại đè chặt cậu, không để cậu trốn dù chỉ là một phân một tấc. “Được không?” Viên Uyên hỏi, “Em có chịu được không?” Trần Đông Lan gật đầu, chủ động đưa hai chân quàng lấy hông hắn, đẩy mình về phía trước để Viên Uyên cắm vào sâu hơn. Cuộc giao hợp thực sự bắt đầu từ đây. Viên Uyên chậm rãi cắm rút, tần suất không nhanh nhưng mỗi lần đều cắm rất sâu. Lúc đầu Trần Đông Lan không thấy sướng, chỉ có trong lòng là thỏa mãn, cho đến khi Viên Uyên giã vào một điểm nào đó, cậu bật ra một tiếng rên, khóe mắt đỏ hoe. Khoái cảm từ xương cụt lướt qua như bị điện giật. Viên Uyên cắm rút nhanh hơn, bởi vì đút vào sâu bên trong nên mỗi lần đều nện vào chỗ đó. Trần Đông Lan trợn trừng mắt, gần như không khép được chân lại: “Chờ đã, Viên Uyên, chờ đã…” Mắt Viên Uyên cũng đỏ bừng, liếm liếm môi dưới của Trần Đông Lan hỏi: “Thế này em có thoải mái không?” Chỗ đó của Trần Đông Lan nảy lên, suýt nữa thì bắn ra. Cậu hôn trả lại hắn, đáp từng lần từng lần một: “Thoải mái, thoải mái lắm…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]