Trên đường quay về khách sạn, Trần Đông Lan vẫn cầm khư khư chú người tuyết đồ chơi. 
Viên Uyên cầm tay còn lại. 
Có khó tin thế nào đi chăng nữa, có giống một giấc mộng hoàng lương thế nào đi chăng nữa, hôn đã hôn rồi,Trần Đông Lan cũng vững dạ. 
Cậu chẳng buông tay đâu, dù cho chỉ một giây sau Viên Uyên sẽ hối hận, cậu cũng không chịu buông tay đâu. 
Hai người đến nhà hàng, Viên Uyên gọi tạm hai món rồi hỏi Trần Đông Lan thích ăn gì. 
Hắn tiên tri được Trần Đông Lan sẽ mất nhiều thời gian với vấn đề này. 
Trần Đông Lan khó khăn ngẫm nghĩ: “Hình như cái gì cũng thích.” 
Viên Uyên khoanh tay: “Thích bông cải xanh không?” 
Trần Đông Lan nhớ lại vị của bông cải xanh, bất ngờ nhận ra mình vừa nói dối: “… Cũng không có thích lắm.” 
“Cần tây?” 
“Tàm tạm.” 
“Cà chua?” 
“Thích lắm.” 
“Rau thơm?” 
“Không ăn được nhiều.” 
Viên Uyên hỏi từng loại từng loại nguyên liệu nấu ăn, quả nhiên phát hiện ra nhiều thứ hắn thích ăn mà Trần Đông Lan không thích lắm, nhưng ngày trước cậu cứ nấu chúng nó suốt rồi cùng ăn với hắn. 
Viên Uyên gọi phục vụ, chọn thêm mấy món dựa theo “cuộc điều tra” này. 
Trần Đông Lan nhìn tên món ăn, chần chừ hỏi: “Đây là những món anh thích à?” 
“Em thích là được, không cần phải chọn hết các món theo khẩu vị của tôi.” Viên Uyên nói, “Lúc ở bên tôi em cứ thoải mái đi, tùy hứng hơn nữa cũng không sao.” 
Tim Trần Đông Lan đập thình thịch, ngại không dám nhìn Viên Uyên, cậu cúi đầu nghịch chú bé người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-don-2/1059924/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.