Hồi lâu sau, Trần Đông Lan mới tìm lại cách biểu đạt cảm xúc trong trái tim rối như tơ vò của mình: “Thế em phải làm sao?” 
Hôm nay cậu đã từng tuyệt vọng, thậm chí còn định muối mặt xin Viên Uyên đừng xa lánh mình. Được Viên Uyên ôm siết vào lòng, còn được hắn hứa rằng “Tôi sẽ đối xử tốt với em”, từ thắt lưng lên đến đầu, nửa người cậu mềm nhũn. 
“Phải làm sao là phải làm sao? Em muốn đi ăn thì mình qua nhà hàng, không muốn ăn thì mình ở lại phòng, hay em muốn đi chỗ nào ngắm cảnh tôi cũng chiều.” 
Trần Đông Lan bất lực nhìn Viên Uyên: “Em không biết em muốn làm gì…” 
Viên Uyên thấy cậu ngơ ngác đến mức tay chân không biết để đâu thì bật cười, giang rộng hai tay như thể nói em muốn làm gì thì làm: “Em nghĩ kĩ xem, em muốn gì cũng được.” 
Giọng hắn dịu dàng hơn cả khi dỗ trẻ con, dường như Trần Đông Lan muốn làm chuyện gì quá đáng lắm thì hắn cũng mỉm cười đồng ý. 
Mắt Trần Đông Lan nóng bừng, cậu vươn tay, nhẹ nhàng áp lên ngực Viên Uyên. Cậu không dùng sức, chỉ đặt tay lên đó. 
Trong đầu cậu hiện lên chấp niệm sâu thẳm của biết bao nhiêu năm tháng. 
“Em muốn anh ngồi tàu điện ngầm cùng em.” 
Viên Uyên ngây ra: “Sao em?” 
Dường như trái tim Trần Đông Lan được mở chốt nào đó: “Em muốn cùng anh ngồi tàu điện ngầm về nhà, không… Trước tiên phải ngồi tàu về trường trung học cũ của bọn mình đã, rồi mới cùng đáp chuyến tàu về nhà. Không đúng. Em… em 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-don-2/1059923/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.