Trần Đông Lan ngồi trên bậc thang khóc rấm rứt. 
Khóc tròn một giờ. 
Sau khi nín khóc, cậu ôm đầu, vẫn còn lơ mơ, cậu thử đứng dậy thì thấy chân tay mềm oặt không làm được trò trống gì. 
Cậu chậm một chút lại chậm một chút, mãi mới đứng thẳng được. 
Bước thấp bước cao xuống núi, mắt vừa xót vừa sưng làm dây thần kinh trong đầu cũng đau theo. 
Nghĩ đi nghĩ lại, đây là lần đầu tiên cậu khóc… suồng sã như thế. 
Cậu khóc chẳng được mấy lần. Bởi vì khóc cũng không ai dỗ dành, có khi còn gây phản cảm cho người ta, thế nên âm thầm chịu đựng trở thành cách duy nhất cậu xoay sở mỗi khi đau lòng. 
Dần dà, khả năng biểu đạt tình cảm của cậu trở nên máy móc. 
Hôm nay, rốt cuộc cậu cũng nếm được vị ngọt khi khóc thầm. Dù khóc xong hơi đau đầu, song những gánh nặng đè nén trong lòng bấy nay bỗng nhẹ bẫng. 
Đi qua khúc quanh chợt nhìn thấy bóng người quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt mình. 
“Trần Đông Lan!” 
Ở phía xa xa, Viên Uyên gọi to tên cậu. 
Trần Đông Lan đứng khựng lại. 
… Sao có thể nhẹ lòng dễ dàng vậy được. 
Viên Uyên chạy mấy bước đến trước mặt cậu, vừa thở hổn hển vừa nói: “Nếu đi thêm lát nữa còn không tìm thấy cậu, tôi sẽ báo cảnh sát.” 
Nhìn hắn gần ngay trước mặt, mắt Trần Đông Lan hoa lên, giả vờ chỉnh lại tóc mái, che khuất hai mắt mình. 
“Sao cậu không nghe điện thoại?” 
“Tôi không mang theo…” Cậu bỏ điện thoại ở khách sạn mất rồi. 
Vẻ mặt Viên Uyên viết sẵn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-don-2/1059922/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.