Hôm sau, chuyến bay của Viên Uyên bắt đầu lúc mười một giờ. 
Sáng sớm Trần Đông Lan đã hầm cháo cho hắn, Viên Uyên thấy cậu tám giờ còn chưa đi làm, tò mỏ hỏi: “Đừng bảo là cậu xin nghỉ đưa tôi ra sân bay đấy nhé?” 
Trần Đông Lan suýt nữa quăng luôn cái nồi. Đoán trúng phóc luôn, hắn biết đọc suy nghĩ à? 
“Vu Lâm định đi tiễn tôi từ trước rồi, cậu đừng lãng phí ngày nghỉ của mình.” 
Bây giờ đang dịp giáp Tết, còn có mấy ngày nữa là nghỉ, lẽ ra đây là thời gian Trần Đông Lan bận bịu nhất mới phải. Nếu xin nghỉ bây giờ thì cậu sẽ phải đi làm bù trong kì nghỉ Tết, người bình thường chẳng ai lại đi làm cái chuyện thiệt thân như thế. Trần Đông Lan được nghỉ Tết ba ngày, từ đêm 30 tới mùng hai, mà mấy ngày Tết đi làm bù thì mệt lắm. 
Không có được câu trả lời thuyết phục, Viên Uyên không ăn nổi nữa: “Cậu có xin nghỉ không?” 
Trần Đông Lan lắc đầu: “… Không mà.” 
Viên Uyên thở phào một hơi. 
Đồng hồ nhích dần đến chín rưỡi, Trần Đông Lan chỉ đành dọn hết đồ đạc, mở cửa đi làm. 
Lẽ ra Viên Uyên phải dọn đồ đạc, nhưng nhìn Trần Đông Lan lề mề đi giày trước cửa, bỗng hắn gọi cậu lại: “Chờ chút, tôi đưa cậu đi.” 
Trần Đông Lan giật cả mình: “Không cần đâu, ga tàu điện ngầm gần đây lắm.” 
Viên Uyên nghĩ nghĩ, những ngày giáp Tết đường sá đông như mắc cửi, ngày nào cũng ùn tắc, có khi lái xe đi còn chậm hơn ngồi tàu điện ngầm, bèn đổi cách nói: 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-don-2/1059915/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.